Trong căn phòng bao xa hoa, Lăng Túc bắt chéo chân, tư thế ngồi đơn giản thoải mái, khiến đám tiếp viên trong phòng nhìn đến nóng cả mắt.
"Lăng thiếu, hôm nay sao lại hứng thú thế, chủ động rủ bọn tôi ra vui chơi?"
Một người đàn ông mặc áo sơ mi vàng cười nói, tay ôm lấy một cô gái, không chút kiêng dè luồn vào trong áo cô ta.
Người bên cạnh cũng cười theo: "Nghe nói Lăng thiếu kết hôn rồi? Chúc mừng, chúc mừng nhé."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã bị đồng bọn đạp cho một phát. Chúc mừng cái rắm, kết hôn mà vui thì đến đây làm gì? Tên kia cũng phản ứng lại, cười gượng gọi đám con gái: "Còn không mau qua hầu Lăng thiếu đi."
Những cô nàng ăn mặc hở hang, mắt sáng rực, cười duyên muốn áp sát lại. Nhưng chưa kịp chạm đến một góc áo của Lăng Túc, đã nghe thấy giọng lạnh lùng của hắn: "Cút!"
Giọng nói ẩn chứa sát khí, đám gái làng chơi lăn lộn chốn phong nguyệt đều là người tinh tường, lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn rời đi. Lông mày sắc như dao của Lăng Túc khẽ nhíu, khiến tất cả im thin thít.
Người vừa gọi gái, chân run lập cập. Hỏng rồi, anh ta quên mất Lăng Túc không gần nữ sắc! Từng có một ả ỷ mình có chút nhan sắc, không biết sống chết mà ôm hắn một cái.
Kết quả…
"Lăng thiếu, uống rượu, uống rượu nào!"
Người ta vội mang rượu ngon nhất lên, Lăng Túc mới miễn cưỡng nể mặt, cầm ly rượu.
Trong phòng bao, mỗi người một tâm tư, âm thầm đoán ý tứ của Lăng Túc. Xem ra nhà họ Bạch này, họ cũng chẳng cần nể nang nhiều.
Bạch Vị Ương tỉnh dậy, một đêm không mộng mị. Cô rửa mặt, thay quần áo xong mới bật điện thoại lên.
"Đing đing đing đing", một loạt âm báo khiến cô mím chặt môi.
Đợi âm báo ngừng hẳn, cô xóa hết cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, xuống lầu ăn sáng.
"Thiếu phu nhân cứ ăn trước đi, thiếu gia chưa về."
Kỷ Nguyệt cho người dọn bữa sáng lên, ánh mắt lặng lẽ quan sát phản ứng của Bạch Vị Ương. Bạch Vị Ương hoàn toàn không phản ứng. Cô như chẳng để tâm, tao nhã cầm dao nĩa, bình thản bắt đầu ăn.
Cô đói rồi. Lăng Túc có về hay không, chẳng liên quan gì đến cô. Kỷ Nguyệt nhận ra, lễ nghi của Bạch Vị Ương cực kỳ hoàn hảo, như sách giáo khoa, chuẩn mực đến mức không tìm ra một lỗi nhỏ.
Chỉ là ăn hơi nhanh…Dỗ dành cái bụng đang réo đói, Bạch Vị Ương lau miệng, chậm rãi đứng dậy.
"Tôi về phòng nghỉ đây."
"Đứng lại."
Từ cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng. Bạch Vị Ương ngẩng đầu. Lăng Túc chắn mất nửa ánh sáng khung cửa. Mùi rượu nồng nặc thoảng đến, Bạch Vị Ương khẽ nhíu mày không ai nhận ra.
"Thiếu gia, ngài về rồi. Bữa sáng đã sẵn sàng, ngài dùng luôn chứ?"
Lăng Túc đưa tay nới lỏng cổ áo, gật đầu, ngồi xuống bàn ăn. Vậy bảo cô đứng lại là để làm gì? Kỷ Nguyệt kịp thời giải thích: "Khi thiếu gia dùng bữa, nếu thiếu phu nhân ở nhà, phải ở lại cùng."
"…"
Bạch Vị Ương sốc. Còn có quy tắc này sao? Cô liếc Lăng Túc, mùi trên người hắn chỉ cần nhìn là biết ngay hắn đã ở đâu cả đêm qua. Động tác ăn uống của Lăng Túc cũng rất đẹp mắt. Đặc biệt là đôi tay hắn, từng đốt ngón tay rõ ràng, thon dài, như một tác phẩm nghệ thuật, thu hút ánh nhìn.
"Lát nữa, đến nhà họ Bạch."
"Gì cơ?"
Bạch Vị Ương ngẩn ra, lặp lại.
Lăng Túc cười nhếch môi trào phúng: "Không hiểu tiếng người à?"
"Tôi nghe thấy rồi! Nhưng sao lại là hôm nay?"
Dù là về thăm nhà, cũng phải ba ngày sau chứ.
Lăng Túc lười biếng ngả người ra sau: "Sau này tôi không rảnh, hoặc hôm nay đi, hoặc không đi luôn."
"…"
Bạch Vị Ương cắn môi. Tên này, tuyệt đối cố ý! Hắn chỉ muốn tìm mọi cách khiến cô khó chịu mà thôi.
"Được, vậy hôm nay đi."
Nhà lớn họ Bạch. Tào Tĩnh thấy Bạch Vị Ương và Lăng Túc xuất hiện, rõ ràng giật mình.
"Vị Ương, sao các con lại…"
"Mẹ, bọn con chỉ về thăm chút thôi, để mọi người yên tâm."
Bạch Vị Ương cười đúng mực giải thích, nhưng trong mắt Tào Tĩnh lóe lên nghi hoặc, vội bảo người pha trà tiếp đãi. Lăng Túc liếc Bạch Vị Ương, khóe môi cong lên đầy khinh miệt khiến cô giật thót. Người đàn ông này, định làm cô mất mặt ở nhà họ Bạch sao?
"Lăng Túc, không biết hôm nay các con về, cũng chưa chuẩn bị gì chu đáo để tiếp đãi. Tôi nói vài câu với Vị Ương, cậu không phiền chứ?"
"Mẹ cứ tự nhiên!" Lăng Túc mỉm cười.
Tào Tĩnh thân mật kéo Bạch Vị Ương sang một bên. Quay người lại, nụ cười như mẹ hiền lập tức biến thành chất vấn.
"Sao hôm nay lại về?"