Lăng Tiên Sinh, Xin Hãy Ký Vào Đơn Ly Hôn

Chương 9: Bây giờ khác trước

Bạch Vị Ương nói: "Không có gì đâu, chỉ sợ sau này không có thời gian về thăm mọi người."

Ánh mắt dò xét của Tào Tĩnh lướt qua lại trên khuôn mặt Bạch Vị Ương, như thể đang cân nhắc xem lời cô nói có bao nhiêu phần thật. Da đầu Bạch Vị Ương tê dại. Ánh mắt này, bao năm qua cô đã quen chịu đựng.

Nhà họ Bạch đối xử với cô rất tốt, cho cô cuộc sống vật chất xa hoa, nâng niu như công chúa, nhưng chưa bao giờ khiến cô cảm nhận được hơi ấm gia đình. Mãi mãi cao cao tại thượng, mãi mãi kiểm soát từng hành động của cô. Bạch Vị Ương siết chặt nắm tay, âm thầm chịu đựng sự săm soi của Tào Tĩnh.

"Dù giờ con đã lấy chồng, nhưng rốt cuộc vẫn mang họ Bạch. Con nên biết rõ thân phận của mình."

Giọng Tào Tĩnh chậm rãi, âm điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự áp đặt mạnh mẽ mà Bạch Vị Ương quá quen thuộc.

"Sự trợ giúp của Lăng Túc rất quan trọng với nhà họ Bạch. Con không muốn làm bố con thất vọng, đúng không?"

"Con biết."

Bạch Vị Ương khẽ đáp, như bao lần trước vẫn ngoan ngoãn vâng lời, khiến Tào Tĩnh hài lòng gật đầu.

Bà đưa tay xoa đầu cô, như một người mẹ yêu thương con gái, nở nụ cười rạng rỡ.

"Mẹ biết mà, con là đứa trẻ ngoan, nên chúng ta mới thương con như vậy."

"…"

Ngực cô nghẹn lại, như không thở nổi. Bạch Vị Ương muốn hít sâu một hơi, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt. Bất ngờ, một người từ trên cầu thang bước xuống.

"Mẹ, ai đến vậy?"

Da đầu Bạch Vị Ương căng lên. Khi cô kịp phản ứng, Tào Tĩnh đã rút tay lại.

"Là Vị Ương. Con tỉnh rồi à? Uống nhiều rượu vậy có đau đầu không? Có muốn lên nghỉ thêm chút không?"

"Vị Ương!"

Bạch Trình An nhanh chóng bước xuống, giọng điệu lộ rõ sự kích động, đứng chắn trước mặt hai người.

"Anh."

Bạch Vị Ương khẽ gọi, mắt Tào Tĩnh lóe lên một tia, rồi cũng cười theo.

"Vị Ương đến cùng chồng nó. Bố con không ở nhà, mẹ đang định bảo con xuống tiếp Lăng Túc đây."

Ánh sáng trong mắt Bạch Trình An dần lụi tắt. Chồng của Vị Ương…

"Mẹ, con muốn nói vài câu với Vị Ương." Mắt Bạch Trình An không rời khỏi Bạch Vị Ương dù chỉ một giây.

Tào Tĩnh hít một hơi: "Được thôi, nhưng nhanh lên, Lăng Túc đang đợi nó đấy."

Khi Tào Tĩnh rời đi, Bạch Vị Ương rõ ràng thấy ánh mắt cảnh cáo của bà. Cô cúi đầu. Còn gì để cảnh cáo nữa chứ? Cô đã sớm nhận ra thân phận của mình rồi…Đợi Tào Tĩnh khuất bóng, Bạch Trình An lập tức nắm tay cô, kéo mạnh cô lên lầu.

"Anh, anh tìm em có chuyện gì?"

Bạch Vị Ương hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt. Dù môi khẽ cười, ánh mắt lại sắc như dao. Cô biết ánh mắt này sẽ làm anh đau, nhưng cô buộc phải làm vậy.

Quả nhiên, mặt Bạch Trình An méo mó vài lần, nghiến răng: "Bạch Vị Ương, em nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với anh sao?"

Khuôn mặt nhợt nhạt vì say xỉn của anh khiến Vị Ương không dám nhìn thêm, nghiêng đầu đi: "Anh, giờ không còn như trước nữa."

"Khác ở đâu?"

Bạch Trình An bất ngờ gầm lên: "Dù em lấy chồng, em vẫn là em gái anh!"

"Đúng vậy, em là em gái anh. Vậy anh cũng hãy đối xử với em như một người anh đúng nghĩa, đừng làm mẹ buồn." Bạch Vị Ương tiếp lời.

Bạch Trình An sững sờ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khó tin. Từ bao giờ, cô trở nên bình thản như mây trôi gió thoảng thế này, như thể tình cảm hơn mười năm gắn bó giữa họ, với cô, nhẹ tựa lông hồng. Bạch Vị Ương biết lời mình làm anh tổn thương, nhưng vẫn làm ngơ.

"Anh, con người không thể mãi sống trong quá khứ. Chúng ta đều đã lớn rồi."

Mắt Bạch Trình An đỏ ngầu, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm. Một lúc lâu sau, anh bước tới một bước, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Vị Ương, em lớn rồi, nhưng anh vẫn sống trong quá khứ, không quên được, cũng không muốn quên."

Lời này như một cây kim mảnh mà nhọn, đâm mạnh vào tim Bạch Vị Ương mấy nhát. Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch như tờ giấy. Năm cô mười hai tuổi, được nhà họ Bạch nhận nuôi, chính người đàn ông trước mặt này đã ở bên cô qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Hai người không cùng huyết thống, sớm tối bên nhau. Anh yêu chiều cô, quan tâm cô, từng chút từng chút sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.

Tuổi mới lớn, anh lại sở hữu vẻ ngoài tuấn tú như vậy, làm sao cô không rung động được. Nhưng vì thân phận anh em, cô cẩn thận giấu kín tình cảm của mình. Chỉ là, chút tâm tư ấy không qua nổi mắt Tào Tĩnh.