Bạch Vị Ương không biết là vì đau hay vì tức, má cô đỏ bừng lên. Người đàn ông này, bị cuồng tín sao nổi? Hay là có vấn đề tâm lý? Không phân biệt trắng đen đã thích vu oan người khác như vậy sao?
"Tôi đói bụng! Xuống tìm chút đồ ăn cũng không được à? Vậy tôi không ăn nữa, anh vừa lòng chưa!"
Bạch Vị Ương hét lên, đúng lúc đó bụng cô rất hợp tình hợp cảnh phát ra tiếng "ọc ọc" kéo dài. Mặt cô lập tức đỏ hơn, xấu hổ muốn chết. Sao lại kêu đúng lúc này chứ! Bạch Vị Ương vừa thẹn vừa giận, hất tay một cái không thoát, lại cố sức giãy thêm lần nữa. Nhưng tay Lăng Túc như mọc rễ trên cổ tay cô, không hề nhúc nhích, dù lực tay đã giảm đi khiến cô không còn thấy đau.
"Bụng, đói à?" Lăng Túc chợt nhớ ra, tối nay cô hình như chưa xuống ăn gì.
Ánh mắt hắn lướt qua người cô một lượt. Chiếc áo ngủ trước đó bị hắn xé rách, giờ cô đã thay một bộ khác, kiểu dáng tương tự, hơi kín đáo nhưng vẫn toát lên nét quyến rũ thanh thuần.
Tóc vừa gội, xõa tự nhiên sau đầu, chân mang đôi dép lê, mặt mộc không chút son phấn, xinh đẹp động lòng người. Nhìn thế này, quả thật không giống như định ra ngoài…
"Có thể thả tay tôi ra được chưa?"
Bạch Vị Ương lạnh giọng, cảm giác thẹn quá hóa giận đã dần bình tĩnh lại. Lăng Túc hơi nới lỏng tay, cô lập tức giật mạnh tay về. Lòng bàn tay trống rỗng, Lăng Túc khẽ nắm thành quyền, nhưng lớp băng trong mắt vẫn chưa tan đi.
"Nhớ kỹ thân phận của cô, Lăng phu nhân. Nếu cô có gan làm chuyện có lỗi với thân phận này, thì hy vọng cô cũng có gan chịu hậu quả."
Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, ánh sáng nguy hiểm lóe lên rồi biến mất, tựa như dã thú đáng sợ nhất trong đêm tối. Hắn xoay người, rời đi.
"Đúng là có bệnh." Dáng vẻ thì ra dáng người, vậy mà thích đàn ông, lại còn công khai dùng cô làm bình phong. Hắn chẳng phải nên đối xử tốt hơn với cái bình phong là cô sao? Bạch Vị Ương cảm thấy cuộc hôn nhân của mình thật sự buồn cười chưa từng có.
Quán rượu Phương Trình Thức, Bạch Trình An gục xuống quầy bar, say khướt. Tay anh nắm chặt điện thoại, đôi mắt mờ mịt vì men say nhìn chằm chằm vào màn hình. Đó là một bức ảnh chụp chung của anh và Bạch Vị Ương. Cô cười trong trẻo động lòng người, như ánh mặt trời sau tuyết đầu mùa, tinh khôi, thuần khiết, khiến người ta chỉ muốn nâng niu bảo vệ.
"Lăng thiếu, lâu rồi không gặp, sao hôm nay rảnh rỗi ghé qua vậy?"
Sắc mặt Bạch Trình An lập tức trở nên khó coi. Anh ghét nghe đến chữ "Lăng"! Một chút cũng không thích! Mày nhíu chặt, Bạch Trình An muốn xem kẻ họ Lăng không biết điều này là ai. Nhưng khi nhìn rõ, anh giật mình, men say dường như tỉnh đi vài phần.
Cách anh không xa, một bóng người được đám đông vây quanh, thu hút gần như mọi ánh mắt trong quán rượu. Đó không phải… không phải Lăng Túc sao?
Bạch Trình An dụi mắt bằng mu bàn tay, lần này nhìn kỹ hơn. Người đàn ông xuất chúng khiến mọi phụ nữ trong quán rượu xao động chính là Lăng Túc! Hắn còn dám nhìn anh, nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ sau khi phát hiện ra anh!
Đầu óc Bạch Trình An quay cuồng, nhưng cơn giận trào lên không thể kìm nén. Hôm nay không phải là đêm tân hôn của hắn và Vị Ương sao? Sao hắn lại xuất hiện ở quán rượu này chứ? Bạch Trình An muốn lao tới, túm cổ áo Lăng Túc để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng vừa bước được hai bước, không biết có phải trùng hợp hay không, chân anh bị ai đó ngáng, ngã nhào xuống đất. Tiếng hét bị át trong tiếng nhạc, Bạch Trình An lảo đảo bò dậy, nhưng bóng dáng Lăng Túc đã biến mất.
Hắn đi đâu rồi? Bạch Trình An lao tới, túm lấy một nhân viên phục vụ hỏi dồn. Nhân viên nhíu mày, gạt tay anh ra, lập tức gọi bảo vệ tới.
"Lăng Túc đâu? Hắn đi đâu rồi? Sao hắn lại đến đây?"
Bạch Trình An không tin, không thể trùng hợp như vậy. Anh muốn Vị Ương đến, nhưng lại đợi được Lăng Túc? Vị Ương đâu rồi? Khi bị bảo vệ "mời" ra ngoài, Bạch Trình An vẫn không ngừng bấm gọi số quen thuộc hết lần này đến lần khác.
Nhưng trong ống nghe chỉ vang lên giọng nói dịu dàng của hệ thống.
"Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau."