Khoảnh khắc ấy, Ôn Thư Dung lại một lần nữa nhớ tới tồn tại tự xưng là Thiên Mệnh Ngọc Sách kia.
Biến cố lần này, chẳng hay có liên quan gì đến đối phương hay không?
Thứ đó đối với nàng oán ý sâu nặng, tung hoành quỷ mị, nếu thật sự chướng mắt nàng, lấy năng lực của nó, đáng lý có thể trực tiếp sát hại, cớ sao phải bày vẽ nhiều vòng như vậy?
Hay là... đối phương cũng bị một loại quy tắc nào đó hạn chế, không thể tự mình động thủ?
Ý niệm này vừa nổi lên, trong lòng Ôn Thư Dung liền dấy lên một cảm giác kỳ dị mà mãnh liệt, như linh cơ ứng vận, càng lúc càng thêm rõ ràng.
Nàng vô thức siết chặt song quyền.
Nếu mọi chuyện quả thực như nàng suy đoán, thì trong cuộc phản kháng cùng vận mệnh này, phần thắng của nàng, có lẽ còn lớn hơn tưởng tượng thuở đầu.
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng còn sống, thì sẽ không để bất cứ ai, bất cứ vật gì khu xử số phận của mình!
Nghĩ đến đây, Ôn Thư Dung dần bình tâm trở lại. Nàng cúi mắt nhìn thi thể dưới đất, khẽ búng tay thi triển một đạo Phản Thổ Thuật, đem kẻ kia chôn xuống lòng đất.
Sau đó lại rút ra một nắm hạt giống đằng mộc, rải quanh bốn phía, tay kết pháp ấn, thi triển Nhuận Linh Thuật.
Chớp mắt, mấy chục nhánh dây leo phá đất trồi lên, rậm rạp đan xen, che giấu toàn bộ dấu vết của cuộc pháp đấu khi nãy.
Hành động này, chính là để đoạn tuyệt hậu hoạn.
Bề ngoài mà nói, tu sĩ của tứ đại tông môn tiến vào Cổ Nguyên bí cảnh, đều bị nghiêm cấm tàn sát lẫn nhau. Lần này tuy là đối phương động thủ trước, nhưng nếu bị đồng môn hắn phát hiện, e là khó thể giải thích rõ ràng.
Tu giới từ trước tới nay, coi trọng chính là thực lực, chứ không phải đạo lý.
Thi triển xong các thuật pháp cần thiết, Ôn Thư Dung thu liễm linh lực, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đối với nàng, việc quan trọng nhất trong hành trình tu đạo sau này, không gì bằng việc áp chế hàn độc trong thể.
Trong bí cảnh, loại thiên tài địa bảo có thể trấn áp hàn độc tuy hiếm, song không phải không có, tìm được chúng chính là mục tiêu kế tiếp của Ôn Thư Dung.
Nàng vừa suy nghĩ tới đó, liền thấy sợi tơ hồng buộc nơi cổ tay bỗng phát ra một đạo linh quang mờ nhạt.
Tần Nghê Vân đã thông qua Khiên Ti Tẫn cảm ứng được vị trí của nàng, giờ khắc này đang toàn lực chạy đến.
Chẳng bao lâu sau, một thân ảnh quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Thư Dung.
Phát giác nơi xa còn lưu lại chút huyết khí lờ mờ, thiếu nữ áo trắng khẽ chau mày.
“Ôn sư muội vừa rồi, có phải đã gặp địch nhân?”
Đối diện với Tần Nghê Vân, Ôn Thư Dung theo bản năng chẳng muốn giấu giếm, bèn thẳng thắn đáp: “Là người của Thái Nhất Tông, hắn muốn gϊếŧ ta, cuối cùng lại bị ta phản sát.”
“Sư muội có bị thương chăng?”
“Không. Trước khi tiến vào bí cảnh, ta có mua một cây trâm ngọc phòng ngự ở phường thị. Khi bị công kích, trâm sẽ tự động kích phát hộ thân. Tên kia tuy đánh lén, song chưa hề đả thương được ta.”
Trâm ngọc cài nơi tóc Ôn Thư Dung, thuở còn ở linh chu, Tần Nghê Vân đã từng chú ý tới. Khi ấy, nàng cứ ngỡ là vật ai đó tặng cho sư muội, nào ngờ lại do chính nàng mua lấy.
Sau khi biết được chân tướng, nàng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm dâng lên một tia hoan hỉ, như trút được gánh nặng.
Tần Nghê Vân nhất thời cũng chẳng hiểu rõ tâm tình này khởi phát từ đâu. Bấy giờ đang ở trong bí cảnh, thời gian quý giá, nàng chấn định lại tâm thần, vung tay áo, lấy ra một tấm bản đồ vẽ trên da thú.
“Dựa theo đồ này, trong bí cảnh có một ngọn hỏa sơn quy mô lớn, nằm nơi góc Đông Nam. Trong ấy sản sinh vô số linh thảo hệ hỏa, rất có khả năng xuất hiện Thiên Viêm Linh Quả. Chi bằng chúng ta cùng đến đó, tìm kiếm cơ duyên.”
Ôn Thư Dung đã gật đầu ưng thuận lời đề nghị ấy.
Trên gương mặt Tần Nghê Vân thoáng hiện một nụ cười nhẹ, nàng vung tay áo, lấy ra một chiếc phi chu cỡ nhỏ.
“Chuyến này đường xa vạn dặm, phi hành bằng linh lực hao tổn quá lớn, lấy phi chu làm phương tiện, quả là lựa chọn thích hợp nhất.”
Ôn Thư Dung nhìn qua hình dáng chiếc phi chu, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Thấy kiểu dáng này... chẳng hay có phải sư tỷ mua tại Tinh Vân Các ở thượng phường Thăng Huyền?”
“Không sai. Phi chu do Tinh Vân Các chế tạo, tuy ngoài hình giản lược, song đặc biệt chú trọng đến tốc độ và phòng ngự, dùng thực rất tiện dụng.”
Ôn Thư Dung nhớ lại một việc trọng yếu từng phát sinh trong mộng cảnh, do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ta từng nghe lời đồn, rằng Tinh Vân Các gần đây đã xảy ra biến cố.”
Tần Nghê Vân nghe vậy, ánh mắt khẽ động, hiện rõ vài phần kinh ngạc.
“Sư muội có hay rõ nội tình chăng?”
“Chừng nửa tháng trước, có một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tới mua phi chu của Tinh Vân Các. Người ấy vốn từng kết oán với một vị trưởng lão trong các, phi chu mua được đã bị động tay động chân. Khi đang hành trình giữa không trung, phi chu đột nhiên tự bạo, bởi không có đề phòng, người nọ lập tức ngã xuống, hồn tiêu phách tán.”