Sau Khi Cải Mệnh, Nữ Phụ Ác Độc Và Nữ Chính HE Rồi!

Chương 7

Lúc bấy giờ, Ôn Thư Dung tâm thần đều là ngạc nhiên.

“Khiên Ti Tẫn” luận phẩm cấp, chính là linh khí, nàng tự nhiên từng nghe qua, chỉ là… trong tu giới, vật này thường chỉ có đạo lữ mới dùng cùng nhau.

Một khi mang lên, hành tung thường nhật, đối phương đều có thể thấu triệt, không còn gì là bí mật.

Tần sư tỷ… cớ sao lại có vật ấy?

Trong mộng cảnh năm xưa, cho đến lúc nàng bỏ mình, cũng chưa từng thấy vị sư tỷ này có niềm ưa thích với bất kỳ ai. Ấn tượng sâu sắc nhất, chính là lạnh lùng vô tình, tâm như hàn băng.

Vật này…

Phảng phất như đoán được nàng sinh nghi, Tần Nghê Vân khẽ nói: “Vật này là một trong những phần thưởng tặng kèm khi ta đoạt thủ vị trong đại bỉ tông môn. Với ta, chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt, sư muội chớ suy nghĩ nhiều.”

Nghe vậy, Ôn Thư Dung dung nhan thoáng ửng hồng, nhẹ giọng vâng dạ, rồi đưa tay tiếp lấy sợi tơ đỏ đưa đến trước mặt.

Nàng vốn định giữ khoảng cách, cự tuyệt hảo ý từ người kia. Thế nhưng khoảnh khắc ấy, một dự cảm khó hiểu lại lặng lẽ dâng lên trong lòng, thúc đẩy nàng gật đầu đồng ý.

Trong bí cảnh, được ở bên cạnh Tần sư tỷ, lợi lớn hơn hại.

Tuy Ôn Thư Dung nhiều năm bị hàn độc dày vò, nhưng chưa từng buông bỏ tu luyện. Nay nàng đã kết đan, là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.

Tại Huyền Nguyên giới, đạo lộ tu hành phân sáu đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa.

Tu đến Đại Thừa viên mãn, mới có thể dẫn động lôi kiếp, độ kiếp phi thăng.

Dù là trong mộng hay thực cảnh, chí hướng tu hành của Ôn Thư Dung chưa từng dao động — nàng muốn trường sinh tiêu dao, mong một ngày có thể bước chân vào Tiên giới, tận mắt nhìn thấy thiên cảnh nơi đó.

Không bàn đến tai họa từng gặp trong mộng, thì lần này tiến vào Cổ Nguyên bí cảnh, với nàng mà nói, quả là một cơ hội hiếm có.

Bên trong bí cảnh, có không ít thiên tài địa bảo nàng cần. Nếu có thể thuận lợi thu vào tay, chẳng những có thể áp chế hàn độc, mà còn có khả năng tăng tiến cảnh giới.

Sau ba nén hương, Ôn Thư Dung mang theo Khiên Ti Tẫn trở lại động phủ trên Nhược Vân phong.

Chuyến đi đến Cổ Nguyên bí cảnh nay đã là chuyện chắc chắn, nàng phải chuẩn bị chu toàn.

Bên ngoài Lăng Tiêu Tông, có một tu chân phường thị cực lớn.

Nơi đó, đan dược, phù lục, pháp bảo cùng các loại tài liệu bố trận đều đủ cả. Chỉ cần linh thạch đầy đủ, thứ gì cũng có thể mua được.

Ôn Thư Dung kiểm lại số linh thạch hiện có, đến giờ Mùi khắc đầu, liền thân hành đến phường thị.

Lần này, nàng chỉ muốn mua một ít vật hộ thân phòng thân.

Sau khi cẩn trọng chọn lựa trong nhiều cửa hiệu, rốt cuộc nàng đã tiêu hết gần chín phần linh thạch tích góp, đổi lấy mười tấm tam phẩm cực phẩm Kim Thuẫn phù, cùng một cây trâm bích ngọc, có thể chống đỡ hai đòn toàn lực từ tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Vật sau, quả thực là chí bảo giữ mạng.

Theo lý, trong Cổ Nguyên bí cảnh, sẽ không xuất hiện lực lượng vượt quá Kim Đan. Không yêu thú nào có thể phá được phòng ngự của trâm bích ngọc này.

Còn như tu sĩ, lúc tiến vào bí cảnh đều phải đi qua một tầng cấm chế đặc biệt — pháp bảo có uy lực quá lớn căn bản không thể mang theo.

Điều duy nhất khó đoán, chính là các loại bí pháp có thể miễn cưỡng nâng cao cảnh giới trong thời gian ngắn.

Song thi triển loại bí pháp này phải trả cái giá cực đắt, trừ khi lâm vào tuyệt cảnh, không ai lại dám liều dùng.

Ôn Thư Dung đã tính đến mọi khả năng, nàng thầm nghĩ: nếu đến khi ấy thật sự chạm phải loại tình huống cuối cùng, vậy cũng chỉ đành chấp nhận xui rủi… ai bảo linh thạch của nàng hữu hạn chứ…

Thấm thoắt một tháng trôi qua như bóng câu qua khe cửa.

Hôm nay, Cổ Nguyên bí cảnh sắp sửa mở ra.

Trước sơn môn Lăng Tiêu Tông, một chiếc linh chu khổng lồ lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, khí thế uy nghiêm, khiến người ta chỉ thoáng nhìn cũng sinh tâm kính sợ.

Ôn Thư Dung cầm lệnh bài đặc chế, nhẹ nhàng phi thân đáp xuống boong thuyền. Tần Nghê Vân theo sau không lâu, hạ thân đứng cạnh nàng.

Chẳng mấy chốc, linh chu ngự không mà lên, xé rách từng tầng mây trắng, hướng thẳng về phương đông nam.

Cổ Nguyên bí cảnh tọa lạc phía trên một vùng hải vực mênh mông vô tận, tu sĩ Huyền Nguyên giới gọi nơi ấy là Hư Vọng Hải.

Linh chu tốc độ cực nhanh, cảnh sắc hai bên như dòng nước trôi qua kẽ tay, chưa kịp nhìn rõ đã lướt mất.

Khi gần đến Hư Vọng Hải, Ôn Thư Dung nhìn thấy phi chu của ba đại tông môn còn lại. Mỗi môn đều mang sắc thái đặc trưng: Thái Nhất Tông lấy hổ đầu làm trang trí, oai phong dữ tợn. Thiên Huyền Tông toàn thân kim sắc, phô trương xa hoa. Còn Đãng Khí Tông lại lấy tử sắc làm chủ, linh quang quanh thân không dứt.

Mỗi tông đều có Đại Thừa tu sĩ dẫn đầu, phụ trách bảo đảm an toàn trong chuyến đi, thực lực ngang nhau, không phân cao thấp.