Sau Khi Cải Mệnh, Nữ Phụ Ác Độc Và Nữ Chính HE Rồi!

Chương 6

Lúc sơ khởi, sư tỷ vốn không chịu nhận. Nàng bèn nói dối rằng mình vẫn còn lưu giữ rất nhiều, khiến sư tỷ yên tâm thu nhận những linh quả quý giá ấy.

Chờ khi xuất bí cảnh, nàng lại bày kế để sư tỷ biết rõ chân tướng, mượn cớ ấy để chiếm lấy thiện cảm của người...

Hồi tưởng lại những sự tình trong mộng, Ôn Thư Dung chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, như có kim châm chọc máu.

“Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở, song ta đã quyết sẽ không đi bí cảnh.”

“Sao lại như vậy?”

“Cũng xem như do linh cảm mà đến. Chốn ấy đối với ta, hiểm nguy không ít.”

Trong tu giới, đối với đại đa số tu sĩ, linh cảm là điều trọng yếu. Nó thường giúp tránh được tai kiếp hung hiểm.

Nghe đến đây, Tần Nghê Vân không gặng hỏi thêm lời nào.

Chuyến đi tới Cổ Nguyên bí cảnh, nàng đã sớm có trong tay một suất. Nay nàng đã tu tới Kim Đan viên mãn, cần một cơ duyên để đột phá đại cảnh giới. Với nàng, bí cảnh là dịp khó mà bỏ lỡ.

Chỉ là... hàn độc trong người Ôn sư muội...

Chưa kịp nghĩ sâu, một đạo lưu quang từ phương xa bay tới, dừng lại trước mặt nàng.

Tần Nghê Vân chăm chú nhìn, hóa ra là một tấm truyền âm phù, bèn đưa tay tiếp lấy, tập trung tinh thần lắng nghe.

Không bao lâu, thần sắc nàng liền hiện rõ kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn thiếu nữ áo xanh trước mặt.

Ôn Thư Dung vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của nàng, thấy vậy thì trong lòng khẽ chấn động, sinh ra một dự cảm chẳng lành.

“Tần sư tỷ, truyền âm kia... là ai phát?”

“Là do Tông chủ gửi tới. Danh sách người vào Cổ Nguyên bí cảnh nay đã định, trong đó có cả tên Ôn sư muội.”

“Cái gì? Sao lại như thế? Suất vào bí cảnh chẳng phải do đệ tử các phong tự mình tranh đoạt hay sao? Còn chưa đến hạn cuối nữa, mà rõ ràng ta... chưa từng...”

“Truyền âm có nhắc đến, chuyện này có liên quan đến một quẻ tượng mà Thiên Cơ phong vừa giải ra.”

Thiên Cơ phong chủ tinh thông bói toán, đoán định cát hung.

Từ ngày thành lập Lăng Tiêu Tông đến nay, phàm là chuyện liên quan tới quẻ tượng, tuyệt không có chỗ để tranh luận.

Hiểu ra điều này, bàn tay trái của Ôn Thư Dung ẩn dưới tay áo âm thầm siết chặt.

Trong mộng cảnh thuở trước, chưa từng xuất hiện chuyện như vậy. Biến cố lần này, mười phần thì đến tám chín là do Thiên Mệnh Ngọc Sách kia gây ra.

Chỉ là... mọi việc liên quan đến vật ấy, nàng tuyệt chẳng thể mở miệng tiết lộ nửa lời, bằng không tất sẽ chịu phản phệ nặng nề.

Rõ ràng thấu hiểu chân tướng, song không thể nói ra, cảm giác ấy thực vô cùng khó chịu. Đáng tiếc hiện tại bản thân quá đỗi yếu nhược, lực bất tòng tâm, chẳng đủ sức chống đỡ.

Tâm trí Ôn Thư Dung rối như tơ vò, nhất thời rơi vào mê chướng, khó phân minh đâu là thực, đâu là hư.

Tần Nghê Vân tựa hồ nhận ra nàng có điều khác lạ, đúng lúc lên tiếng, đem nàng từ trong mê mộng gọi tỉnh, mà trong lòng cũng dâng lên một tia nghi hoặc.

“Ôn sư muội tựa hồ có phần kháng cự quá mức với chuyến đi đến Cổ Nguyên bí cảnh? Dù linh giác có cảm thấy bất ổn, phản ứng như thế cũng hơi quá rồi.”

Ôn Thư Dung hít sâu một hơi, nén tâm tình hỗn loạn, miễn cưỡng hồi đáp: “Việc này… có nguyên nhân riêng, chỉ là bị một số điều ngăn trở, chẳng tiện nói rõ.”

Tần Nghê Vân trầm ngâm chốc lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu sư muội e ngại có biến trong bí cảnh, đến khi ấy không ngại cùng ta đồng hành. Ta tự tin bản thân đủ lực ứng phó. Yêu thú trong bí cảnh mạnh nhất cũng chỉ đến tam giai đỉnh phong, mà những tu sĩ tiến vào đều dưới Nguyên Anh. Dù có biến cố, ta cũng có thể bảo toàn chu toàn.”

Ôn Thư Dung cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ hảo ý của sư tỷ. Chỉ là khi bí cảnh mở ra, việc truyền tống đều là ngẫu nhiên, dù ta muốn cùng sư tỷ đồng hành, e cũng chẳng có khả năng thực hiện.”

Chịu ảnh hưởng từ mộng cảnh, Ôn Thư Dung không muốn cùng Tần Nghê Vân dây dưa quá sâu. Những lời vừa rồi, vừa là thật tình, vừa là khách sáo.

Chuyến đi đến bí cảnh nay đã định, thời gian còn lại vỏn vẹn một tháng, nàng sẽ tận lực chuẩn bị vẹn toàn.

Từ trước đến nay, dù quá khứ hay hiện tại, quan niệm sinh tồn của nàng chưa từng thay đổi: bất kể ở nơi đâu, trong hoàn cảnh nào, đều không thể quá mức dựa dẫm vào người khác.

Nếu đặt hết hy vọng lên vai kẻ khác, kết cục đa phần chỉ là thê thảm.

Dù rằng… trong mộng cảnh, kết cục của nàng vẫn bi thương như cũ. Song đó là do nàng từng làm điều sai trái, bản chất hai việc không thể đánh đồng.

Nghĩ đến đây, liền thấy người trước mặt khẽ vung tay áo, một đoạn tơ hồng chậm rãi hiện ra...

“Đây là Khiên Ti Tẫn, vốn là song linh chi vật, cần phải song song luyện chế. Khi tiến vào bí cảnh, mang vào nơi cổ tay, có thể cảm ứng phương vị của đối phương. Dù cho bị truyền tống loạn xạ, cũng có thể trong thời gian ngắn nhất mà tụ hợp.”