Nhưng lần này, nàng thực sự nhận được đại ân từ đối phương.
Cực phẩm Ích Huyết Đan quý giá vô cùng, một viên đáng giá cả ngàn linh thạch, mà hiện tại, bổng lộc hàng tháng của nàng trong tông môn cũng chỉ có năm mươi linh thạch.
May mà những năm qua, nàng vẫn tích góp được ít nhiều.
Đợi đến khi đại bỉ kết thúc, nàng nhất định tự thân đến bái phỏng, trả lại mối ân tình này.
Sáng qua chiều lại, ngày đêm thay nhau luân chuyển, chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Liễu Huyên sớm đã rời đi, còn Ôn Thư Dung thì luôn ở lại động phủ, tĩnh tâm tu luyện.
Hai ngày sau, tông môn đại bỉ kết thúc, không ngoài dự liệu, Tần Nghê Vân đoạt lấy ngôi đầu.
Hay tin, Ôn Thư Dung lập tức rời khỏi động phủ, tiến đến Hạc Quy Phong, bái phỏng đối phương.
Là đại sư tỷ của Lăng Tiêu Tông, bất luận tài nguyên tu luyện hay chỗ ở, tất cả những gì Tần Nghê Vân có đều là hạng nhất.
Bốn phía phong cảnh hữu tình, suối nhỏ róc rách vây quanh, linh thảo mọc thành cụm, đâu đâu cũng là cảnh sắc thoát tục.
Chính điện khắc bốn chữ "Nguyệt Thanh Tiểu Trúc", mái ngói tinh xảo, cột trụ điêu khắc tinh tế, từ đại môn kéo dài ra bốn phía đều lát bằng hán bạch ngọc trơn bóng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Dung đặt chân đến Hạc Quy Phong.
Thế nhưng trong mộng cảnh, nàng đã từng đến vô số lần, từng nhành cây, từng phiến đá nơi này, đều đã khắc sâu vào lòng.
Khi tới gần Nguyệt Thanh Tiểu Trúc, trông thấy cảnh sắc chẳng khác nào giấc mộng, nàng không khỏi sinh ra cảm giác như cách một đời.
Chưa đợi nàng trầm tư thêm, tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên, kéo suy nghĩ trở về thực tại.
Tần Nghê Vân một thân bạch y thanh thoát, đứng ở cửa điện, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng tới, khóe môi còn vương nét cười nhàn nhạt.
"Ôn sư muội, thương thế đã khôi phục rồi chứ?"
Ôn Thư Dung cúi người hành lễ, nhẹ giọng hồi đáp: "Đa tạ sư tỷ cứu giúp, nay ta đã không còn trở ngại gì."
Tần Nghê Vân hơi nghiêng người, mời nàng vào điện, đích thân pha một ấm linh trà thượng phẩm, đưa đến trước mặt.
"Bên trong có chứa hỏa trà hoa, có thể áp chế hàn độc."
Trong Huyền Nguyên Giới, linh thảo phân từ nhất phẩm đến lục phẩm, mà hỏa trà hoa chính là linh thảo ngũ phẩm, vô cùng trân quý.
Ôn Thư Dung khẽ ngập ngừng một lát, cuối cùng đón lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Linh khí nóng bỏng của hỏa thuộc tính theo dòng nước chảy xuống, lan tỏa trong kinh mạch, khiến bốn chi ấm áp hơn hẳn.
Dùng thứ linh trà thế này để đãi một vị sư muội quan hệ nhạt nhòa, không khỏi quá mức trọng lễ.
Tần Nghê Vân vì cớ gì lại làm vậy?
Tần Nghê Vân thuần hỏa linh căn, bản thân vốn cũng cần hỏa trà hoa, lẽ nào...
Tâm tư Ôn Thư Dung thoáng chốc hỗn loạn.
Gác qua những chuyện trong mộng, nàng biết, bản thân đã liên tiếp nhận ân tình từ sư tỷ.
Lần này đến đây, vốn định mang đủ linh thạch đến đáp lễ, nhưng lúc này lại cảm thấy không ổn.
Tặng gì mới thích hợp?
Sau một thoáng suy nghĩ, nàng vung tay áo, lấy ra một khối ngọc bội thủy lam khắc hoa lê, đưa đến trước mặt nữ tử thanh lãnh trước mắt: "Vật này có thể an thần, trừ khử tâm ma, nay xin dâng tặng sư tỷ."
Tần Nghê Vân thân mang Thiên Phượng Linh Thể, so với tu sĩ thường, càng dễ bị tâm ma nhòm ngó.
Món quà này, dành cho nàng, chính là thích hợp nhất.
Đúng lúc này, ngoài điện có vài đồng môn đi ngang qua.
Xa xa nhìn lại, đại môn Nguyệt Thanh Tiểu Trúc mở rộng, hai thân ảnh đối diện mà đứng.
Một bạch y thoát tục, một thanh y như họa.
Khung cảnh này khiến người ngoài nhìn thấy liền thất thần.
Mãi đến khi cảm nhận được một ánh nhìn lạnh nhạt quét tới, những đồng môn kia mới như bừng tỉnh, mặt đỏ bừng bừng, vội cúi người thi lễ, rồi nhanh chóng rời đi.
Trong điện, Tần Nghê Vân đón lấy ngọc bội thủy lam, cảm nhận hơi lạnh lan tỏa từ lòng bàn tay.
Nàng vốn không cầu Ôn Thư Dung báo đáp. Nhưng khi nhìn thấy món quà này, xuất phát từ một loại tư niệm khó gọi tên, nàng không hề từ chối.
Ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt ngọc bội trơn nhẵn, nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền ngước mắt nhìn về phía thanh y nữ tử đối diện.
"Một tháng sau, Cổ Nguyên Bí Cảnh sẽ mở ra. Ta từng nghe Minh Huy sư bá nhắc đến, trong bí cảnh này có tồn tại Thiên Viêm Linh Quả. Dù linh quả ấy không thể trừ tận hàn độc, nhưng có thể áp chế, kéo dài thời gian độc phát. Sư muội có thể thử tranh một suất tiến vào bí cảnh."
Liên quan đến Cổ Nguyên Bí Cảnh, trước đó Liễu Huyên cũng từng nhắc qua.
Trong cơn ác mộng ấy, Ôn Thư Dung tiến vào Cổ Nguyên Bí Cảnh, quả thực đã đoạt được Thiên Viêm Linh Quả.
Thế nhưng, nàng trong mộng tâm thuật bất chính, một lòng chỉ nghĩ đến việc lấy lòng Tần Nghê Vân, nhân cơ hội đoạt lấy kim đan của nàng.
Vậy nên, sau khi vạn phần gian khổ mới có được Thiên Viêm Linh Quả, nàng không giữ lại cho bản thân mà dâng cả lên cho vị Tần sư tỷ kia.