Sau Khi Cải Mệnh, Nữ Phụ Ác Độc Và Nữ Chính HE Rồi!

Chương 4

Liễu Huyên lấy lại bình tĩnh, cung kính đáp: "Hàn độc trong người Ôn sư muội là bẩm sinh. Loại độc này tên gọi "Băng Phách", cứ hai tháng lại phát tác một lần. Trong tu tiên giới, các loại đan dược hiện có chỉ có thể áp chế, không cách nào trừ tận gốc."

Việc Kim Đan do Thiên Phượng Linh Thể kết thành có thể hoàn toàn chữa khỏi Băng Phách Hàn Độc, là điều mà Ôn Thư Dung từng đọc được trong một cuốn cổ tịch.

Chuyện này, dù là Tần Nghê Vân hay Liễu Huyên đều không hay biết.

"Hàn độc này ảnh hưởng đến việc tu luyện của Ôn sư muội thế nào?"

"Nếu không phát tác, vẫn có thể tu luyện như thường. Nhưng một khi phát độc, nỗi đau đớn vô cùng khủng khϊếp, linh lực sẽ mất kiểm soát mà cuồng loạn, tiêu hao nhanh chóng. Nếu không kịp thời uống đan dược áp chế, đợi đến khi linh lực cạn kiệt, sẽ bị rét lạnh mà đông cứng đến chết."

Nghe vậy, Tần Nghê Vân thoáng nhíu mày.

"Ngoài việc dùng linh thảo hoặc đan dược để áp chế, không còn cách nào có thể trị dứt hay sao?"

Liễu Huyên thở dài, khẽ lắc đầu: "Băng Phách Hàn Độc bá đạo vô cùng. Trước đây, khi Nguyệt Lam trưởng lão còn tại thế, từng thử rất nhiều phương pháp, thậm chí tự thân thử thuốc, nhưng đều không mấy hiệu quả."

Nguyệt Lam, chính là sư tôn của Ôn Thư Dung.

Chín năm trước, nơi biên giới Nhân – Yêu bùng nổ đại chiến. Vì ngăn chặn thú triều xâm nhập, Nguyệt Lam trưởng lão đã lấy thân hóa trận, bảo vệ hàng vạn bách tính trong thành.

Trong Lăng Tiêu Tông, tuy có đông đảo đệ tử, nhưng cũng tồn tại không ít đấu đá phe phái.

Nguyệt Lam vốn là phong chủ Thanh Trúc Phong, sau khi bà toạ hóa, Ôn Thư Dung mất đi chỗ dựa, lại thêm thể chất yếu nhược, liền bị các trưởng lão khác xem thường. Không chỉ bị chèn ép, mà tài nguyên tu luyện cũng bị bọn họ dùng đủ loại lý do để cắt xén.

Lâu dần, nàng không thể chịu nổi bầu không khí ấy, liền tự nguyện rời khỏi Thanh Trúc Phong, chuyển sang Nhược Vân Phong, nơi mà phần lớn chỉ có nội môn đệ tử bình thường cư trú, cho đến tận bây giờ.

Nghe Liễu Huyên kể lại những chuyện này, trong lòng Tần Nghê Vân khẽ dậy sóng.

Nàng không xa lạ gì với những đấu tranh trong tông môn. Thuở trước, nàng cũng từng trải qua tình cảnh tương tự.

Nhưng kể từ khi Thiên Phượng Linh Thể thức tỉnh, thực lực đại tăng, thì mọi bất công liền tan biến.

Vị trí đại sư tỷ của tông môn, là do nàng dùng thực lực mà giành lấy.

Nàng luôn hiểu rõ một quy luật...

Khi ngươi mạnh, xung quanh toàn là người tốt. Khi ngươi yếu, ác nhân ở khắp nơi.

Định luật này, ở bất cứ đâu cũng đều đúng.

Nghĩ vậy, Tần Nghê Vân dứt khoát đưa Ôn Thư Dung về Nhược Vân Phong động phủ, để nàng tĩnh dưỡng.

Đại bỉ tông môn vẫn đang tiếp tục, nhưng may mắn là Liễu Huyên có thể ở lại chăm sóc một thời gian.

Hai nén hương sau, Ôn Thư Dung dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Ý thức trở về, nàng mở mắt nhìn quanh, thấy bản thân đang ở động phủ quen thuộc, không khỏi ngẩn ra một thoáng.

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một giọng nói thân thuộc vang lên bên tai: "Ôn sư muội, ngươi tỉnh rồi? Còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

Nàng đưa mắt nhìn sang, thấy Liễu Huyên đang đứng đó, vận váy lụa xanh biếc như khói mây, búi tóc Phi Tiên kế, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười ôn nhu.

"Ta đã đỡ hơn nhiều rồi. Là Liễu sư tỷ đưa ta về động phủ sao?"

"Không phải, là đại sư tỷ đích thân mang ngươi về."

Nghe đến đây, Ôn Thư Dung chợt sững người, trong đầu lập tức hiện lên hương thơm quen thuộc mà nàng ngửi thấy trước khi ngất đi.

Thì ra, không phải ảo giác.

Thì ra, thật sự là Tần Nghê Vân.

Mặc dù trong thực tế, hai người không hề thân cận, nhưng trong mộng cảnh mười năm, tất cả mọi thứ liên quan đến nàng ấy, Ôn Thư Dung đều ghi nhớ rõ ràng.

Nàng khẽ vận thần thức, nội thị toàn thân, phát hiện thương thế do phản phệ gây ra đã hoàn toàn bình phục.

"Tần sư tỷ đã cho ta phục dụng Cực Phẩm Ích Huyết Đan, có phải không?"

Liễu Huyên khẽ "ừm" một tiếng, thấy Ôn Thư Dung gắng sức chống người ngồi dậy, liền vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

"Ôn sư muội, hàn độc trong người ngươi đã trầm trọng hơn, mấy ngày tới tốt nhất đừng tu luyện, hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm một thời gian."

"Liễu sư tỷ, ta đã hiểu rõ nguyên nhân. Chỉ dựa vào nghỉ ngơi cũng không thể thay đổi được gì. Dù thế nào, hàn độc vẫn sẽ tiếp tục trở nặng. Chi bằng nhân lúc còn thời gian, cố gắng nâng cao thực lực, đến khi độc phát, ít ra cũng có thể cầm cự thêm một chút."

"Vì cớ gì?"

"Việc này ta không tiện nói rõ. Dù sao cũng nhờ sư tỷ đã tận tâm chăm sóc, ta xin ghi nhớ mối ân tình này. Sau này, ta sẽ tự nghĩ cách khác để áp chế hàn độc."

"Được rồi, nhưng ta cũng không làm được gì nhiều. Lần này, chủ yếu là nhờ công của đại sư tỷ, sư muội không cần cảm tạ ta."

Vì những chuyện trong mộng cảnh, cảm giác của Ôn Thư Dung đối với Tần Nghê Vân có phần phức tạp.