Trong mộng, nàng đã từng tiến vào bí cảnh, nhưng sau đó lại bị người ám toán, thương thế nặng nề khiến hàn độc phát tác sớm hơn dự định.
Hơn nữa, trữ vật giới của nàng còn bị cướp mất, suýt nữa bỏ mạng trong đó.
Nghĩ đến kẻ đã ra tay hãm hại mình trong mộng, đáy lòng Ôn Thư Dung bỗng nhiên dâng lên một tia oán hận.
Cổ Nguyên Bí Cảnh không thuộc về riêng Lăng Tiêu Tông, mà là bí cảnh chung của bốn đại đạo môn trong Huyền Nguyên Giới.
Tên kia xuất thân từ Thái Nhất Tông, từng có hiềm khích với nàng trong một lần đi lịch luyện bên ngoài.
Năm đó, cả hai cùng tham gia một cuộc đấu giá, hắn vì thua giá mà để lỡ mất một kiện cực phẩm linh khí, từ đó ôm hận trong lòng.
Bảo vật đấu giá vốn là vật của kẻ ra giá cao hơn, nhưng kẻ kia bụng dạ hẹp hòi, không giành được liền nuốt không trôi.
Dù sự tình trong mộng chưa thực sự xảy ra, nhưng theo lời Thiên Mệnh Ngọc Sách, đây chính là quỹ đạo vận mệnh đã định sẵn.
Nếu tương lai gặp lại kẻ này, nàng nhất định phải thập phần đề phòng!
Một khi phát hiện có gì không ổn, nên ra tay trước thì hơn!
Ôn Thư Dung còn đang ngập chìm trong suy nghĩ, thì bên kia, trên các lôi đài, tông môn đại tỷ đã bước vào vòng thứ hai.
Tần Nghê Vân may mắn rơi vào trận trống, trực tiếp tấn cấp, không cần tham gia trận đấu này.
Phát triển này, giống y hệt như trong mộng.
Bên cạnh, Liễu Huyên chú ý thấy sắc mặt Ôn Thư Dung dần dần tái nhợt, lập tức nắm lấy cổ tay phải của nàng, nhẹ nhàng bắt mạch.
Chỉ chốc lát sau, thần sắc nàng liền biến đổi: "Sư muội, hàn độc trong người ngươi dường như lại nặng thêm rồi!"
Ôn Thư Dung sững sờ, phản ứng lại liền cảm thấy khó tin.
Nàng đúng là có hơi lạnh trong người, nhưng không nghĩ tới hàn độc lại thực sự tăng nặng.
Trong mộng rõ ràng không có chuyện này...
Ngay lúc này, bên tai nàng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo kia lần nữa.
"Ngươi muốn phản kháng vận mệnh đã định, đây chính là hậu quả! Hàn độc trong người ngươi sẽ ngày một nghiêm trọng, thống khổ đến tận xương tủy!"
Ôn Thư Dung vốn tưởng Thiên Mệnh Ngọc Sách đã hoàn toàn biến mất, không ngờ nó vẫn tồn tại, thậm chí còn có thể tùy ý xuất hiện, và chỉ có nàng mới có thể nghe thấy.
Nàng siết chặt bàn tay, thấp giọng lạnh lùng: "Là ngươi động tay động chân?"
"Cũng có thể xem là vậy. Chỉ cần ngươi đi theo quỹ đạo vận mệnh đã định, hàn độc không những không nặng hơn, mà còn dần dần thuyên giảm."
Ôn Thư Dung bật cười, tiếng cười đầy trào phúng: "Bảo ta làm con rối để ngươi giật dây ư? Nếu vậy, chẳng thà ta chết đi còn hơn!"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, hãy suy nghĩ cho kỹ!"
"Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, quyết định đã định, tuyệt không thay đổi!"
"Tốt, vậy hãy nhớ kỹ lời ngươi hôm nay, về sau chớ có hối hận!"
Cuộc đối thoại giữa Ôn Thư Dung và Thiên Mệnh Ngọc Sách, người ngoài hoàn toàn không hay biết. Trong mắt các đồng môn, nàng từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời.
Liễu Huyên lúc này lộ rõ vẻ sốt ruột, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Ôn sư muội, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gì khác lạ không? Vì sao hàn độc lại đột nhiên trở nặng?"
Ôn Thư Dung hơi ngập ngừng, định đem chuyện về Thiên Mệnh Ngọc Sách nói ra.
Bất kể trong mộng hay ngoài đời, Liễu sư tỷ luôn đối xử rất tốt với nàng, là người đáng để tin tưởng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng định mở miệng, một luồng lực lượng vô hình từ đâu giáng xuống, khiến tất cả những gì liên quan đến Thiên Mệnh Ngọc Sách không thể thốt ra được.
Ôn Thư Dung thử vận chuyển linh lực chống lại, nhưng ngay tức khắc, một cơn phản phệ mãnh liệt ập đến.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc đỏ tươi thấm vào vạt áo xanh biếc, tạo thành một mảng chói mắt.
Trước mắt nàng tối sầm, chỉ kịp nghe thấy tiếng Liễu Huyên kinh hô, sau đó liền mất đi tri giác.
Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào hắc ám, Ôn Thư Dung thoáng ngửi thấy một hương thơm vô cùng quen thuộc...
Tần Nghê Vân đỡ lấy thiếu nữ áo xanh đã hôn mê, cảm giác thân thể trong lòng nhẹ bẫng, dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn nàng đi.
Nghĩ đến điều này, Tần Nghê Vân liền phất tay lấy ra một viên cực phẩm đan dược trị thương, nhẹ nhàng bẻ mở đôi môi tái nhợt của thiếu nữ, cẩn thận đút vào.
Đầu ngón tay lướt qua cánh môi mềm mại, nàng theo bản năng khẽ miết một chút.
Lăng Tiêu Tông có đến hàng vạn đệ tử, trước nay nàng chưa từng đặc biệt lưu tâm đến vị Ôn sư muội này.
Chỉ là, khi đứng trên lôi đài số chín, ngay khoảnh khắc kết thúc trận đấu, nàng đột nhiên cảm giác được một ánh mắt rất phức tạp dừng lại trên người mình.
Trước đây, hai người bọn họ hầu như chẳng có giao tình gì, vậy mà vì sao Ôn sư muội lại nhìn nàng với ánh mắt đó?
Tần Nghê Vân trầm mặc, thu lại bàn tay vừa chạm vào môi thiếu nữ, đáy mắt hiện lên tia suy tư.
Nàng khẽ nâng mắt, nhìn về phía Liễu Huyên, người đang vô cùng lo lắng đứng bên cạnh.
"Liễu sư muội, đối với hàn độc trong người Ôn sư muội, ngươi có hiểu rõ tường tận không?"