Sau Khi Cải Mệnh, Nữ Phụ Ác Độc Và Nữ Chính HE Rồi!

Chương 2

Ví dụ như trong giấc mộng, dù bị phế bỏ tu vi, bị đẩy xuống vực thẳm, Tần Nghê Vân vẫn có thể vô tình rơi vào di phủ của một vị thượng cổ đại năng, từ đó giành được cơ duyên hiếm có.

Nhờ cơ duyên này, Tần Nghê Vân không chỉ tái kết kim đan mà còn đột phá cảnh giới với tốc độ kinh người, nửa năm kết anh, hai năm hóa thần, mười năm đại thừa.

Không lâu sau khi Ôn Thư Dung chết, Tần Nghê Vân dẫn động phi thăng lôi kiếp, thuận lợi độ kiếp thành tiên.

Khi đó, Tần Nghê Vân mới vừa tròn ba mươi tuổi, trở thành tu sĩ trẻ nhất trong lịch sử Huyền Nguyên Giới độ kiếp phi thăng.

Xem hết nội dung, ngọc giản chậm rãi tan biến, như thể nó chưa từng tồn tại.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài động phủ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, truyền vào tai Ôn Thư Dung, người suốt đêm không chợp mắt.

“Ôn sư muội, tông môn đại tỷ sắp bắt đầu rồi, có muốn cùng đi xem không?”

Ôn Thư Dung lập tức nhận ra giọng nói kia thuộc về ai, liền lên tiếng đáp: “Liễu sư tỷ chờ ta một chút, ta ra ngay đây.”

Trong giấc mộng, tông môn đại tỷ cũng đã từng xuất hiện. Ôn Thư Dung muốn nhân cơ hội này xem thử, liệu những chuyện trong mộng có trùng khớp với thực tại hay không.

Một nén nhang sau, tại Thanh Vân Phong của Lăng Tiêu Tông.

Liễu Huyên đưa Ôn Thư Dung đáp xuống đất, tay áo phất nhẹ thu hồi phi hành linh khí vào trong trữ vật giới.

Ánh mắt quét một vòng xung quanh, đến khi trông thấy lôi đài thứ chín phía xa, nàng lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn: “Ôn sư muội, chúng ta đến thật đúng lúc, ngươi xem, Tần sư tỷ đang ở trên đài số chín kìa!”

Ôn Thư Dung cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ấy.

Tần Nghê Vân tay cầm Huyền Linh Kiếm, bạch y thanh thoát, mái tóc đen dài búi nửa, cố định bằng một chiếc trâm gỗ đàn mộc, trên mặt không hề trang điểm, thần sắc lạnh nhạt như băng sương.

Trong mộng, trận đấu pháp đầu tiên của Tần Nghê Vân cũng diễn ra tại lôi đài số chín.

Nhận thức được điểm trùng hợp này, ánh mắt Ôn Thư Dung khi nhìn về phía Tần Nghê Vân càng thêm phức tạp.

Mười năm dày vò trong mộng, nay vẫn rõ ràng trước mắt.

Thiên Mệnh Ngọc Sách nói rằng đây là vận mệnh đã định sẵn của nàng. Nhưng Ôn Thư Dung không tin vào số phận.

Nếu muốn cải mệnh, vậy trước hết, nàng phải tránh xa Tần sư tỷ.

Ngay khoảnh khắc vừa sinh ra ý niệm này, Tần Nghê Vân - người vừa kết thúc trận đấu bằng một chiêu tất thắng bỗng ngẩng đầu, hướng thẳng ánh mắt về phía nàng.

Ôn Thư Dung theo phản xạ lập tức dời đi tầm mắt.

Nhưng ánh nhìn kia vẫn không hề rời đi.

Cảm giác bị chăm chú quan sát khiến nàng bất giác siết chặt lấy vạt áo, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Trong mộng, nàng từng cố ý thân cận Tần Nghê Vân, lấy lòng tin của đối phương để đoạt Kim Đan.

Nhưng ở thực tại, nàng chưa từng làm vậy.

Trong mắt đại sư tỷ, nàng vốn chỉ là một tiểu sư muội yếu ớt bình thường, chẳng có gì đáng để lưu tâm.

Vậy vì cớ gì... Tần Nghê Vân lại chú ý đến nàng?

Lẽ nào... sư tỷ cũng từng trải qua một giấc mộng tương tự?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, một cơn lạnh bỗng lan khắp toàn thân Ôn Thư Dung.

Dù là thân phận hay thực lực, Tần Nghê Vân đều cao hơn nàng gấp bội.

Nếu thật sự vì giấc mộng mà sinh lòng đề phòng, hoặc thậm chí cố tình đối phó, vậy về sau ở Linh Tiêu Tông, nàng ắt sẽ vô cùng gian nan.

Giờ nàng nên làm gì đây? Có nên thử thăm dò, xác nhận xem liệu có đúng là như vậy không?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ôn Thư Dung liền lập tức phủ định.

Đã quyết định tránh xa Tần Nghê Vân, vậy không thể làm chuyện trái với chủ ý ban đầu.

Nếu cố ý tiếp cận để dò xét, chẳng phải sẽ vô tình đi theo đúng con đường trong giấc mộng hay sao?

Ôn Thư Dung cúi thấp đầu, chăm chú nhìn nền đất lát ngọc dưới chân. Qua một hồi lâu, nàng mới cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình cuối cùng cũng thu lại, liền âm thầm thở phào.

Đúng lúc này, Liễu Huyên xoay người, mang theo vài phần tò mò hỏi: "Ôn sư muội, ngươi có quen biết với đại sư tỷ sao?"

"Dĩ nhiên không quen!" Ôn Thư Dung vội vàng lắc đầu, động tác nhanh đến mức chẳng khác nào cái trống bỏi.

Thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, Liễu Huyên cười khẽ, bông đùa: "Ngươi hoảng hốt như thế làm gì? Biểu hiện này rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều đấy."

"Ta đâu có hoảng hốt!"

"Ngươi xem, tay áo sắp bị ngươi vặn đến rách rồi, còn nói không hoảng?"

Nghe vậy, Ôn Thư Dung vội buông lỏng tay, trên mặt thoáng hiện vẻ phiền muộn. Nàng có tật xấu này thật, về sau nhất định phải sửa đổi.

Thấy tiểu sư muội bên cạnh ngày càng căng thẳng, Liễu Huyên không trêu chọc nữa, chỉ nghiêm túc nhắc đến chính sự: "Một tháng sau, Cổ Nguyên Bí Cảnh sẽ mở ra, Nhược Vân Phong chúng ta có mười suất. Ngươi có muốn tranh một vị trí không?"

Ôn Thư Dung khẽ do dự, sau đó lắc đầu: "Hàn độc trong người ta cứ hai tháng lại phát tác một lần. Bí cảnh mở ra rồi đóng lại mất nửa tháng, không thích hợp để ta đi."