Sau Khi Cải Mệnh, Nữ Phụ Ác Độc Và Nữ Chính HE Rồi!

Chương 1

Canh ba đêm khuya.

Trong một động phủ trang nhã trên Nhược Vân Phong của Lăng Tiêu Tông, một thiếu nữ áo xanh mặt mày tái nhợt chợt giật mình tỉnh giấc, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Ôn Thư Dung vừa trải qua một cơn ác mộng.

Trong mơ, vì muốn chữa khỏi hàn độc bẩm sinh, nàng đã dồn toàn bộ sự chú ý vào đại sư tỷ của mình - Tần Nghê Vân.

Tần sư tỷ sở hữu Thiên Phượng Linh Thể, mà kim đan của sư tỷ chính là phương thuốc duy nhất có thể trị tận gốc bệnh tình của nàng.

Vì muốn đoạt được kim đan ấy, nàng đã bày mưu tính kế, vu oan cho sư tỷ thông đồng với ma đạo, khiến sư tỷ chịu tội danh phản bội tông môn, bị phế bỏ tu vi và trục xuất khỏi sư môn.

Chờ đến khi mọi chuyện ngã ngũ, nàng thừa cơ đoạt đi kim đan của sư tỷ. Vì nghĩ rằng Tần Nghê Vân chắc chắn không thể sống sót, nàng còn cố tình nói rõ toàn bộ kế hoạch trước mặt Tần Nghê Vân.

Sau đó, chính tay nàng đẩy sư tỷ xuống Đoạn Hồn Nhai.

Nhờ có kim đan, Ôn Thư Dung không chỉ chữa khỏi hàn độc mà còn đột phá cảnh giới, tu vi tăng tiến thần tốc.

Nàng chỉ muốn tu luyện thành tiên, truy cầu trường sinh tự tại. Vì vậy, nàng khép mình trong động phủ suốt ba năm để bế quan kết anh, mơ tưởng ngày xuất quan sẽ là lúc nàng danh chấn thiên hạ.

Nào ngờ, ngay trong đại điển kết anh, người mà nàng chắc chắn đã chết từ lâu - Tần Nghê Vân lại bất ngờ xuất hiện tại tông môn.

Trước mặt đông đảo tu sĩ, Tần Nghê Vân đã vạch trần toàn bộ tội lỗi của Ôn Thư Dung.

Lúc đó, Tần Nghê Vân đã bước vào cảnh giới Hóa Thần.

Kết cục khỏi cần đoán cũng biết, Ôn Thư Dung bị phế bỏ tu vi, bị tông môn giao cho Tần Nghê Vân toàn quyền xử trí.

Nàng bị giam vào băng lao tối tăm, không còn linh lực, chẳng khác nào một phàm nhân yếu ớt.

Mỗi ngày, nàng chịu cảnh đói rét giày vò, bị hành hạ đến mức không muốn sống, nhưng Tần Nghê Vân lại ép nàng nuốt một viên đan dược duy trì mạng sống, giày vò nàng suốt mười năm trời…

Đến tận khi phi thăng, Tần Nghê Vân mới thản nhiên kết thúc tất cả.

Giật mình tỉnh giấc, Ôn Thư Dung phải mất rất lâu mới hoàn hồn.

Người trong giấc mơ ấy… thật sự là nàng sao?

Vì muốn chữa bệnh mà không từ thủ đoạn? Vì một viên kim đan mà phản bội cả sư môn, hãm hại sư tỷ?

Rõ ràng nàng chưa từng có suy nghĩ đó!

Từ nhỏ, nàng đã mất cả cha lẫn mẹ, được sư tôn nuôi nấng nên người.

Sư tôn luôn dạy nàng rằng: “Tu tiên giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, nhưng dù thế nào đi nữa, không được dễ dàng tin người, cũng không thể tùy tiện hại người.”

Nàng luôn khắc cốt ghi tâm lời dạy ấy.

Vậy tại sao trong giấc mơ, nàng lại trở thành một kẻ độc ác đến vậy?

Khi nàng còn đang hoang mang, đột nhiên một tia sáng lóe lên, một tấm ngọc giản trong suốt lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, lơ lửng ngay trước mặt nàng.

Ôn Thư Dung giật mình kinh hãi, lập tức cảnh giác.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: "Đó chính là số mệnh của ngươi. Dù ngươi nghĩ gì, cũng không thể thoát khỏi kịch bản đã định sẵn."

Nàng siết chặt nắm tay: “Ngươi là ai?”

“Thiên Mệnh Ngọc Sách.”

“Ta ghi chép vận mệnh của muôn người trong thiên hạ. Những gì ngươi thấy trong giấc mơ, tất cả sẽ trở thành hiện thực trong tương lai không xa.”

“Không thể nào!” Ôn Thư Dung theo bản năng phản bác: “Ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện đó!”

Ngọc giản lượn quanh nàng một vòng, giọng nói mơ hồ vang lên: “Mười năm trong mơ, ngươi bị Tần Nghê Vân hành hạ đến sống không bằng chết, ngươi không hận nàng sao?”

Ôn Thư Dung im lặng một thoáng, rồi khẽ mím môi: “Đó là do ta sai trước. Tần sư tỷ chỉ đang báo thù. Nếu ta rơi vào hoàn cảnh của nàng, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Hừ, ngươi nghĩ thế nào cũng vô dụng. Vận mệnh đã được định sẵn, không thể thay đổi.”

Ôn Thư Dung siết chặt hai tay, giọng nói lạnh lùng kiên định: “Vận mệnh của ta, chỉ có ta định đoạt. Không ai có thể ép ta đi theo con đường đó!”

“Vậy sao?”

“Vậy thì cứ chờ xem.”

Giọng nói cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, Thiên Mệnh Ngọc Sách hóa thành một luồng sáng, bay thẳng vào thức hải của nàng!

Vì tốc độ quá nhanh, Ôn Thư Dung hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Khi hoàn hồn lại, nàng lập tức vận chuyển linh lực, cố gắng đẩy ngọc giản ra khỏi thức hải của mình. Nhưng mặc cho nàng thử thế nào, nó vẫn bám chặt không rời.

Sắc mặt Ôn Thư Dung lạnh lẽo, giọng nói trầm xuống: “Ngươi muốn làm gì?”

Một thanh âm hờ hững vang lên: “Chỉ là muốn cho ngươi thấy số mệnh của Tần Nghê Vân.”

Vừa dứt lời, trong thức hải của Ôn Thư Dung đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh xa lạ, cùng với từng dòng văn tự huyền bí.

Nàng lặng lẽ quan sát, dần dần hiểu ra tất cả.

Tần Nghê Vân là thiên chi kiêu nữ, con cưng của đạo trời.

Dù có trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở, Tần Nghê Vân vẫn sẽ nhận được hồi báo xứng đáng, thậm chí còn vươn lên mạnh mẽ hơn trước.