Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 3

Ba ngàn mét vuông đất này, không biết đã khiến bao nhiêu người thèm khát.

Thế nhưng, kể cả là người nắm quyền cao nhất căn cứ cũng không dám động vào nó.

Khu đất được vây quanh bằng tường cao, lưới điện giăng kín. Không có thẻ thông hành, đừng nói là người, đến tang thi cũng không vào nổi.

Vậy mà bây giờ, chỗ này lại… Thành của cô?

Tô Đào nuốt nước bọt, bước tới cổng lớn, lấy thẻ quét qua thiết bị nhận diện bên cạnh.

“Ting. Chủ nhân của tôi, chào mừng về nhà.”

Cánh cổng từ từ mở ra.

Tô Đào thấy ở giữa mảnh đất trống trải, có một căn nhà nhỏ sơn màu xanh lam, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhưng càng nhìn, sống mũi cô càng cay cay, mắt bỗng thấy ươn ướt.

Sống mười tám năm trời, đây là lần đầu tiên Tô Đào cảm thấy mình thực sự thuộc về một nơi nào đó. Như thể ngôi nhà này vốn dĩ là của cô, chỉ là vẫn luôn chờ cô quay về.

Cô chạy nhanh đến cửa nhà, quẹt thẻ như thường lệ, đầy mong chờ mà đẩy cửa bước vào.

...Hửm?

Bên trong trống rỗng, ngay cả một cái ghế cũng không có?

Tô Đào ngẩn người.

Trong thoáng chốc, cô hơi hối hận. Lẽ ra nên vác theo cái giường gấp trong nhà vệ sinh cũ của mình.

Ít nhất còn có chỗ ngồi, chỗ nằm.

Nhưng quay về là chuyện không đời nào xảy ra.

Mua mới cũng không nổi — cô nghèo rớt mồng tơi, toàn thân chỉ có đúng 50 liên bang tệ, cùng lắm mua được một cái ghế nhựa.

[Phát hiện ký chủ đã đến khu đất, xin vui lòng đặt tên cho khu vực này.]

Tô Đào nghĩ nghĩ, gần căn cứ Đông Dương, vậy đặt tên là khu Đào Dương đi.

[Đã đặt tên thành công: Khu Đào Dương. Có bắt đầu nhận nhiệm vụ tân thủ không?]

Tô Đào dụi mũi, đáp: “Bắt đầu đi.”

[Được rồi. Xin ký chủ nhận gói quà tân thủ.]

Ngay sau đó, bảng điều khiển trong suốt lại hiện ra trước mắt cô. Một gói quà ảo đang lơ lửng giữa không trung.

Cô nhấn nhận thưởng.

[Nhận được: 2.000 liên bang tệ]

Tô Đào: “!!!”

Cô vội vàng lấy căn cước ra kiểm tra. Ở năm thứ hai mươi của tận thế, căn cước đã tích hợp dạng cảm ứng, mỏng như tấm thẻ, thay thế hoàn toàn cho điện thoại, kiêm luôn cả chức năng liên lạc.

Tô Đào đăng nhập vào tài khoản của mình, quả nhiên số dư đã nhảy lên 2050 tệ!

Đây là số tiền lớn nhất trong đời cô từng có!

Còn chưa kịp vui hết thì hệ thống lại nhảy ra thông báo:

[Chúc mừng ký chủ tổng tài sản vượt mốc 2.000 liên bang tệ, có thể nâng cấp hệ thống lên cấp 1. Sau khi nâng cấp, cô sẽ nhận được phòng đơn x1 và mở khóa cửa hàng trang trí nội thất. Cô có nâng cấp không? Chi phí: 2.000 liên bang tệ.]

Tô Đào khựng lại — thì ra hệ thống này còn nâng cấp được à?

Nhìn căn phòng trống rỗng không lấy một mảnh nội thất, cô thở dài, đau lòng mà ấn xác nhận nâng cấp.

Tiền mới đến tay còn chưa kịp ấm đã bay đi rồi…

[Hệ thống Bà Chủ Nhà nâng cấp thành cấp 1. Đã xây dựng phòng đơn x1. Cửa hàng nội thất đã mở. Xin kiểm tra.]

Âm thanh vừa dứt, Tô Đào cảm nhận được mặt đất dưới chân khẽ rung nhẹ. Ngay sau đó, một căn phòng rộng khoảng mười mét vuông hiện ra trước mắt cô.

Căn nhà nhỏ được tặng ban đầu giờ nằm sát bên phải phòng mới xây, hai phòng được nối với nhau bằng một hành lang nhỏ.

Tô Đào kinh ngạc.

Tốc độ xây nhà này… Đúng là kiểu "bấm chuột là có", chẳng khác gì game!

Cô mở bảng hệ thống ra, quả nhiên thấy mục Cửa hàng nội thất đã được bật.

Vốn định tìm tạm một chiếc giường để dùng trước, tối nay không thể ngủ đất được.

Nhưng nhìn thấy cái giường gỗ rẻ nhất cũng mất tới 120 liên bang tệ, Tô Đào lặng lẽ tắt bảng hệ thống.

Toàn bộ tài sản của cô giờ chỉ còn đúng 50 tệ.