Có đất thì có, nhưng bản chất vẫn là nghèo kiết xác, đến cái giường cũng không mua nổi.
Hay là… Cho thuê nhỉ?
[Hiện tại chưa thể cho thuê. Xin ký chủ đảm bảo đủ điều kiện cơ bản: giường x1, bồn rửa x1, bồn vệ sinh x1.]
Tô Đào suýt nữa ngất xỉu.
Ba món này trong cửa hàng nội thất cộng lại cũng ngốn hơn 1.000 liên bang tệ.
Lấy đâu ra ngần ấy tiền bây giờ?
Cô vò đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi đến chợ đồ cũ của căn cứ thử vận may.
Dù sao hệ thống cũng không nói bắt buộc phải mua nội thất trong cửa hàng hệ thống. Cô chỉ cần tìm được đồ đạt yêu cầu là được!
Nghĩ là làm, Tô Đào mang theo toàn bộ tài sản 50 tệ, lên đường đến chợ giao dịch.
Để tiết kiệm tiền, cô nhịn đói đi bộ, còn cố tình bôi thêm bụi đất lên mặt để trông bẩn hơn chút.
Dù căn cứ Đông Dương đã không còn tang thi, nhưng dưới một xã hội đã sụp đổ, con người mới chính là thứ đáng sợ nhất.
Khi đến được chợ đồ cũ, trời đã xế chiều – gần 4 giờ rưỡi.
Khu giao dịch được chia làm hai khu: khu Đông và khu Tây.
Khu Tây an ninh tốt hơn, hàng hóa bán cũng chính quy hơn, có đủ mọi thứ từ nội thất, đồ gia dụng, công cụ liên lạc, đến cả… Đồ lót cũ cũng có người bán.
Càng đi sâu về phía Đông, khung cảnh càng trở nên khó tin — có người bán cả con, bán con gái, bán xúc xích ăn dở một nửa, thậm chí có cả người rao bán sọ đầu tang thi… Khắp nơi là vết bẩn và những thứ bài tiết không rõ nguồn gốc.
Có lúc, Tô Đào thật sự cảm thấy thế giới này đã quá méo mó. Vừa chật chội, vừa bẩn thỉu, lại hỗn loạn không tưởng.
Cô quay lại khu đồ cũ chuyên bán nội thất, nhưng giường rẻ nhất cũng phải mất 20 liên bang tệ, mà lại còn bị gãy mất một chân — quá không đáng. Số tiền còn lại trong người cô, muốn mua thêm bồn vệ sinh và bồn rửa thì chẳng đủ.
Cuối cùng, cô dừng chân trước một sạp bán đồ quân dụng thải loại.
Nơi này bán toàn là vật dụng cũ của quân đội, phần lớn là hàng hư hỏng, như bình đựng nước, giày hành quân, mũ bảo hiểm, túi ngủ…
Túi ngủ! Dùng tạm làm giường cũng được mà!
“Chú ơi, cái túi ngủ này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ là một gã đàn ông gầy gò ngoài bốn mươi, đang hút điếu thuốc tự quấn. Nghe hỏi, ông ấy ngẩng đầu, nhướng mày quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như cây chổi nhúng đầy mỡ lợn:
“20 liên bang tệ. Nhưng nếu tối nay theo chú, chú tặng luôn cho.”
Tô Đào biết lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế. Cô âm thầm hít một hơi, mặt lạnh thêm mấy phần:
“Bớt mấy trò rẻ tiền đi. Muốn chơi thì rẽ trái ba trăm mét, chỉ 10 tệ có thể chơi với hai em tới sáng, bỏ thêm 5 tệ thì họ còn phục vụ tận tình hơn tôi. Mà cái túi ngủ này ngoài tôi ra, cũng chẳng ai ngu mà bỏ tiền mua.”
Gã đàn ông dừng rít thuốc, ánh mắt rút về, khẽ hừ một tiếng:
“Gớm, cứng đấy. Cầm đi.”
Tô Đào chẳng nói thêm lời nào, nhanh như chớp ôm túi ngủ lên vai, rút lui an toàn.
Sống mười tám năm, Tô Đào không có bản lĩnh gì ghê gớm, nhưng kỹ năng “giả vờ hổ báo để giữ mạng” thì luyện thành từ lâu rồi.
Bồn cầu vừa đắt vừa nặng, cô không thể một mình vác nổi. Thế là chuyển sang gian hàng nhựa, mua hai chiếc xô nhựa với giá 5 liên bang tệ.
Dù gì hệ thống cũng không nói rõ bồn cầu nhất định phải có khả năng xả nước.
Xô cũng có thể dùng như bồn cầu — đã là dân sống sót sau tận thế thì đừng quá cầu kỳ.
Đến phần bồn rửa, Tô Đào cũng dùng lại chiêu cũ — mua hai cái chậu nhựa rửa mặt, cũng hết 5 tệ.
Tất cả đã đủ, cô hì hục khuân đống đồ cồng kềnh đó quay về.