Theo bản năng, cô nghĩ, dù đây chỉ là ảo giác hay mộng tưởng, chớ nói là liên kết hệ thống, giờ có bắt cô cận chiến với tang thi ngay lập tức, cô cũng đồng ý.
[Liên kết thành công. Ký chủ vui lòng tiếp nhận.]
Chỉ trong nháy mắt, trong tay Tô Đào đã xuất hiện một tấm thẻ nhà. Trước mắt cô cũng đồng thời hiện ra một bảng điều khiển trong suốt, phía trên hiển thị hình ảnh 3D đang xoay tròn của một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách.
Tô Đào trợn tròn mắt, ngỡ như đang trong mơ.
Không phải là ảo giác hay mộng tưởng thật sao?
[Kính mời ký chủ nhanh chóng đến vị trí tài sản, nhận nhiệm vụ tân thủ.]
Tô Đào lấy lại tinh thần, cúi nhìn thẻ nhà trong tay. Mặt sau thẻ ghi rõ địa chỉ.
Cô chăm chú nhìn một lúc, cảm thấy địa chỉ này có chút quen thuộc – dường như nằm ngay gần khu vực quanh căn cứ Đông Dương.
“Cộc cộc cộc!”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dữ dội, kèm theo giọng thúc giục đầy bực bội của Giang Cẩm Vi:
“Còn không mau thu dọn đi báo danh! Suốt ngày lề mề, đồ đạc của mày thì mang hết đi, không mang được thì vứt! Lần nào đi vệ sinh cũng vướng chân vướng tay!”
Tô Đào nhẫn nhịn, cất thẻ nhà đi, rồi đột ngột mở cửa.
“Thu dọn xong rồi à? Xong rồi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ăn bao nhiêu cơm trắng mà chả thấy làm được việc gì ra hồn.”
Tô Đào mặt không cảm xúc bước tới, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Giang Cẩm Vi, giơ tay thẳng thừng tát một cái rõ đau.
Đã quyết định cắt đứt với cái nhà này,
Thì trước tiên phải đòi lại mấy mối hận trong lòng đã!
“Chát!” Một tiếng vang dội không chỉ trút sạch nỗi uất ức trong lòng Tô Đào, mà còn khiến cô cảm thấy sảng khoái chưa từng thấy.
Cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi!
“Tô Đào! Mày dám đánh tao?!” Giọng Giang Cẩm Vi gần như xé họng. Cô ta bỏ lại đứa bé Đường Đậu đang khóc thét, lao về phía Tô Đào định xông vào cấu xé.
Tô Đào chẳng buồn nói thêm, lại tát thêm cái nữa:
“Đánh mày đấy! Trong cái nhà này, người không có tư cách nói tao ăn bám nhất chính là mày! Nếu không phải mẹ thiên vị mày từ nhỏ, dẫn cả nhà ba người tụi mày về ở nhờ, thì giờ này tụi mày còn không biết đang lang thang góc nào ngoài kia!”
Lý Dung Liên khóc thút thít:
“Chị em ruột với nhau sao lại nói mấy lời này…”
Tô Đào như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời:
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi không có chị, không có anh, cũng chẳng có cha mẹ gì hết! Từ giờ gặp mặt coi như người dưng, đừng gọi tôi!”
Dứt lời, cô không thèm để ý ánh mắt căm hận muốn gϊếŧ người của Giang Cẩm Vi, nhanh chóng quay vào lấy giấy tờ tùy thân và bộ đồ duy nhất còn lại, khoác balo, không quay đầu mà rời khỏi cái nơi gọi là “nhà” ấy.
Lý Dung Liên khóc đến nghẹn thở:
“Nó… Nó định đoạn tuyệt với chúng ta thật sao?”
Giang Cẩm Vi ôm má đang đỏ ửng, hằn học:
“Loại vô ơn như nó, đoạn thì đoạn! Đến lúc không có cha cũng chẳng có anh, không chỗ ở, xem nó có sống nổi ở Đông Dương không! Rồi cuối cùng chẳng phải cũng sẽ quay về cầu xin tụi mình thôi!”
Tô Đào lần theo địa chỉ trên thẻ, tìm đến nơi — ngay ngoài cổng số 2 phía bắc căn cứ Đông Dương, nơi mà đội quân khai hoang thường xuyên ra vào.
Ở đây có một khu đất rộng bị vây kín, nhìn sơ qua cũng cỡ ba ngàn mét vuông.
Cô trố mắt kinh ngạc.
Chỗ này cô biết — từ nhỏ lớn lên ở Đông Dương, cô từng nghe mấy ông bà già trong căn cứ kể rằng mảnh đất này xuất hiện chỉ sau một đêm.
Đất đai trong Đông Dương quý như vàng. Căn hộ 60 mét vuông của ba cô mà muốn mua lại, không những cần tới 6.000 điểm cống hiến căn cứ, mà còn phải bỏ ra hơn ba trăm vạn Liên bang tệ.