Là anh trai của Bùi Dư Hoan, cả về tình cảm lẫn đạo lý, anh đều không nên yêu cô.
Khoảnh khắc này… Lại càng không nên ôm lấy cô vào lòng.
Và lại càng không được tùy tiện thay em trai đưa cô về nhà.
Nhưng lý trí, thứ gọi là lý trí khi đứng trước tình yêu, thật sự chẳng đáng một xu.
Huống hồ, người anh yêu lại vừa uống rượu, trông thì mơ màng, khiến anh hoàn toàn không yên tâm.
Bùi Nguyệt Huyền lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều: “Đương nhiên là được rồi.”
Anh đưa tay lên, định chạm vào hai vệt hồng xinh xắn dưới mắt Hạ Chí.
Nhưng rồi lại không dám.
Bàn tay phải liền đổi hướng, kìm nén cảm xúc mà vén nhẹ lọn tóc dài đang rũ trên vai cô, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Ngoan, anh đưa em đi.”
Giây tiếp theo, anh bế ngang cơ thể mềm nhũn của Hạ Chí lên.
Không đi thang bộ nữa, mà rẽ ngay vào khu vực thang máy gần nhất.
Bãi đỗ xe dưới hầm, trợ lý đã tiễn khách xong, đang chờ bên cạnh xe.
Thấy ông chủ nhà mình... bế bạn gái của cậu chủ xuống?!
Trợ lý Vương lập tức cúi gằm mặt, giả vờ như không thấy gì cả.
Nhanh tay mở cửa xe, rồi lại thấy Bùi Nguyệt Huyền nhẹ nhàng đặt Hạ Chí vào ghế phụ, anh ta lập tức hiểu rõ chuyện này không có phần mình can dự.
Trợ lý Vương ném lại chìa khóa xe rồi chuồn lẹ vào lối thoát hiểm, cả một hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Hạ Chí ngồi dựa trong ghế da, ngẩng mắt nhìn lên gương chiếu hậu, đúng lúc thấy bóng dáng hỗn loạn của trợ lý đang chuồn mất.
“Ha~”
Cô gái mềm mại khẽ bật cười, giọng cười ngọt ngào như đường tan, ngân vang trong không gian yên tĩnh của bãi xe, cực kỳ quyến rũ.
Bùi Nguyệt Huyền đứng bên xe, đang cúi xuống thắt dây an toàn cho cô.
Thiếu nữ mỉm cười, cơ thể khẽ động đậy.
Ngay khoảnh khắc đó, mu bàn tay anh bất ngờ chạm vào... da thịt nơi bắp đùi cô.
Giữa mùa hè, ai cũng ăn mặc mỏng nhẹ.
Hôm nay Hạ Chí mặc một chiếc váy voan màu hồng sen, hơi lỗi thời một chút, nhưng người mặc quá khí chất nên lại thành điểm nhấn.
Làn da trắng trẻo như phát sáng, vẻ đẹp mềm mại, mong manh đến mức khiến người ta muốn nâng niu.
Chiếc dây váy mảnh mai nằm sát xương quai xanh tinh tế, những sợi tua rua nhẹ nhàng rủ xuống, vì tư thế ngồi mà dồn lại, váy ngắn cũng theo đó mà vén lên, chạm sát lấy bắp đùi nõn nà.