Mỹ Nhân Mềm Mại Làm Nũng, Trái Tim Các Đại Lão Đập Điên Loạn!

Chương 7: Em có thể đến nhà anh không?

“Anh Nguyệt Huyền…”

Thấy người đàn ông đứng đơ ra tại chỗ, Hạ Chí khẽ gọi một tiếng.

Đợi đến lúc anh ngẩng lên nhìn, cô lại cố tình liếc mắt nhìn anh, khẽ kéo váy xuống một chút: “Anh đang nhìn gì mà đắm đuối vậy…?”

“Em uống bao nhiêu rồi…”

Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhướng mày nhìn cô, cười như không cười.

Như thể... Đang dùng ánh mắt của một người đàn ông nghiêm túc để khiển trách cô bé nghịch ngợm trước mặt.

Anh đóng cửa xe cho cô, sải vài bước chân dài vòng sang bên kia rồi ngồi vào ghế lái.

Sự bối rối vừa rồi đã được anh giấu kín đến không còn chút dấu vết.

“Anh đưa em về nhà nhé?” Bùi Nguyệt Huyền nghiêng đầu hỏi.

“Không muốn về nhà đâu… Ở nhà chỉ có cô giúp việc thôi…”

Hạ Chí lắc đầu: “Anh Nguyệt Huyền, em có thể đến nhà anh không…?”

Có thể chứ.

Tất nhiên là có thể.

Mong còn chẳng được.

Nhưng... Cảm xúc thì là một chuyện, còn đạo đức, lễ nghi lại là chuyện khác.

Bùi Nguyệt Huyền khẽ thở dài, ngồi im không khởi động xe, bất lực nói: “Anh gọi Dư Hoan xuống nhé…”

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho em trai.

Trong lúc chờ cuộc gọi kết nối, anh nghiêng đầu liếc sang thiếu nữ ngồi bên cạnh.

Hạ Chí ngoan ngoãn ngồi trong ghế, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn anh từ dưới lên trên.

Ánh nhìn trong trẻo mà lơ đãng, đuôi mắt vì cảm cúm và men rượu mà nhuộm một tầng ửng đỏ uể oải.

Bùi Nguyệt Huyền lập tức dời mắt đi, cảm thấy không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Anh đưa tay tháo cúc thứ hai của áo sơ mi, rồi... đột ngột tắt máy.

Tắt điện thoại, tiện tay ném vào hộc chứa đồ, khởi động xe.

“Anh ấy không nghe máy à?” Hạ Chí hỏi.

“Có nghe.”

Bùi Nguyệt Huyền nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe môi khẽ cong lên:

“Nhưng đột nhiên anh không muốn gọi nó nữa rồi… Anh đưa em về nhà.”

“…Vâng.”

Cô gái nhỏ khẽ khàng đáp một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Cho đến khi xe rời khỏi bãi đỗ, rẽ vào con đường lớn, Bùi Nguyệt Huyền mới dám liếc nhìn cô một cái.

Hạ Chí đang đắp chiếc áo vest của anh, nghiêng đầu tựa vào cửa kính, đã ngủ mất rồi.

Chiếc áo vest của Bùi Nguyệt Huyền với Hạ Chí mà nói, quá rộng.

Từ vai phủ dài xuống tận bắp đùi, gần như bao trọn cả người cô trong đó.

Phía dưới lớp áo đen, là đôi chân trắng muốt thon dài, màu sắc đối lập rõ ràng, khiến người ta khó mà rời mắt.

Mái tóc dài mềm mại vắt ngang lớp vải áo cứng cáp, đuôi tóc vì xe chạy mà đung đưa nhẹ nhàng, nghịch ngợm.

Bùi Nguyệt Huyền nhìn một lần, rồi...

Không nhịn được mà lại liếc thêm lần nữa.

Đuôi tóc ấy, dường như… Đong đưa thẳng vào trong tim anh.