Hạ Chí mượn chút men rượu còn vương, khẽ khàng dụi đầu trong lòng anh:
“Anh Nguyệt Huyền… Em đau đầu quá…”
Cái cách cô tựa lên ngực anh rồi khẽ lắc đầu, chẳng khác nào đang nũng nịu làm nũng trong lòng anh cả.
Cơ thể Bùi Nguyệt Huyền càng lúc càng cứng đờ, đến cả trợ lý phía sau cũng thấy rõ anh đang vô cùng căng thẳng.
“Khụ…” Bùi Nguyệt Huyền khẽ ho hai tiếng, rồi đứng dậy, vẫn giữ lễ nghi mà đỡ nhẹ sau lưng Hạ Chí: “Hôm nay là sinh nhật Dư Hoan, em đang chơi ở đây sao?”
Hạ Chí ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”
Cô thấp hơn anh gần hai mươi phân, dù hôm nay đi giày cao gót năm phân nhưng cũng không thay đổi quá nhiều.
Hai người đứng đối diện, Hạ Chí lại yếu ớt tựa vào trước ngực anh, trông như sắp ngã.
Vì thế mà trán cô vừa vặn áp vào xương quai xanh của Bùi Nguyệt Huyền.
Dù là gật đầu hay lắc đầu, đều là một kiểu ma sát mờ ám.
Bùi Nguyệt Huyền nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Anh nhìn quanh một vòng, rồi ném áo vest trong tay cho trợ lý phía sau, khẽ phẩy tay ra hiệu.
Trợ lý lập tức hiểu ý, dẫn mấy người đàn ông mặc vest đang chờ ở bên đi xuống lầu.
Không gian xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lúc này, bàn tay người đàn ông mới dám trượt nhẹ xuống, vòng ra sau eo Hạ Chí, đỡ cô đứng vững.
Anh cúi đầu dỗ dành bên tai cô: “Nhã Nhã, anh gọi Dư Hoan ra nhé, để cậu ấy đưa em về được không?”
Miệng thì nói gọi em trai ra, nhưng toàn bộ tâm trí anh lại đặt ở bàn tay phải đang ôm lấy cô.
Khẽ… xoa nhẹ một chút.
“Không muốn.” Hạ Chí lắc đầu: “Em không muốn Bùi Dư Hoan…”
Người đàn ông vô thức liếʍ môi, hỏi: “Em với nó cãi nhau à? Hay là nó bắt nạt em?”
“Không cãi nhau.” Hạ Chí nắm lấy vạt áo của Bùi Nguyệt Huyền, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh Nguyệt Huyền… Anh không thể đưa em đi sao…”
Cái gì cơ?
Đồng tử của Bùi Nguyệt Huyền hơi co lại, cảm giác như những chuyện đang xảy ra lúc này hoàn toàn không chân thực.
Bảo bối mà anh cẩn trọng yêu thương suốt bao năm…
Lúc này lại đang nằm gọn trong vòng tay anh, làm nũng với anh…
Và còn… Muốn anh đưa cô đi…
Ôm cô gái vào lòng, hương rượu vương trên hơi thở của cô quyện lấy đầu mũi anh, ngòn ngọt xen lẫn chút chua nhẹ là mùi đặc trưng của champagne.
Giống hệt như thứ tình yêu mà anh đã phải giấu kín suốt bao năm qua.
Bùi Nguyệt Huyền cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Hạ Chí.
Đôi mắt ấy, đôi mắt thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh khi uống rượu lại càng mê hoặc lòng người hơn.