Ngay Cả Rắn Công Sở Cũng Phải Vướng Vào Drama Tình Ái Sao ?

Chương 6

Dù đã quen với việc từ chối nhưng lần này Bạch Oanh lại có chút ghen tị. Tiểu Lộ vẫn chỉ là sinh viên nhưng đã có xe riêng, thuê nhà ở gần công ty, rõ ràng gia cảnh không tệ. Không biết vì sao cậu ấy lại chọn thực tập ở cái công ty nhỏ này, nhưng tương lai hiển nhiên sẽ có nhiều sự lựa chọn tốt hơn. Không giống như hắn dường như chưa từng có lựa chọn nào thật sự dành cho mình.

Dù tính cách của Bạch Oanh trầm lặng, khiến người ta có cảm giác dễ gần, nhưng với tư cách là một tiền bối, ít nhiều hắn cũng có sự nghiêm túc nhất định. Tiểu Lộ định nói gì đó nhưng rồi chỉ mấp máy môi, cuối cùng không dám khăng khăng ép hắn nhận lời.

Đi bộ hơn mười phút, Bạch Oanh ngồi trên chuyến tàu điện ngầm trở về nhà. Buổi tối, từ Cảnh Minh Đông Lộ rời đi, tàu điện ngầm lúc nào cũng chở theo một đám dân văn phòng với vẻ mặt mệt mỏi đều là những người giống hắn, tan làm muộn, vất vả mưu sinh.

Như mọi khi, hắn không tìm được chỗ ngồi. Nhìn bóng mình phản chiếu mờ nhạt trên cửa kính trong suốt, Bạch Oanh bỗng thấy bản thân xa lạ đến lạ thường.

Lúc xuống tàu, một cơn đau nhẹ nơi dạ dày khiến hắn sực nhớ ra mình đã bận đến mức quên mất bữa tối.

Rõ ràng, hắn không phải loại người có sức chịu đựng phi thường. Chỉ cần bỏ bữa một chút, cơ thể đã lập tức lên tiếng phản đối.

Không còn đủ sức để nấu ăn, cũng chẳng muốn chờ đợi đặt đồ ăn giao tận nơi, may mà ngay bên ngoài trạm tàu điện ngầm có một cửa hàng tiện lợi hắn vẫn thường ghé qua. Bạch Oanh bước vào, lấy một phần cơm nắm định bụng ăn tạm bợ lấp đầy dạ dày rồi về nhà ngủ.

Trong cửa hàng hơi bí bách, có lẽ do thiếu ngủ hắn cảm thấy thân nhiệt mình có chút tăng lên. Cầm theo hộp cơm vừa hâm nóng, hắn rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, mang lại cảm giác dễ chịu hơn.

Xé vỏ bọc, chờ cơm nguội bớt, Bạch Oanh mới từ tốn ăn.

Khu vực này chủ yếu là khu dân cư, giờ này đường phố vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi. Bỗng nhiên, một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên giữa màn đêm.

Theo phản xạ, Bạch Oanh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Từ bụi cây ven đường, một chú mèo nhỏ gầy guộc với bộ lông vàng trắng đan xen nhẹ nhàng chui ra, cất tiếng kêu "meo meo" rồi rón rén tiến lại gần một cô bé. Dù trông gầy yếu nhưng bộ lông mềm mại và sắc cam trắng hài hòa khiến nó trông vô cùng đáng yêu. Cái đuôi nhỏ khẽ lướt qua cổ chân cô bé, tạo ra một cảm giác như thể có thể hút lấy tâm hồn con người.

Cô bé vừa bất ngờ vừa thích thú, vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đầu chú mèo. Chú mèo con ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay cô bé, như thể đã quen biết từ lâu.

Cảm giác hạnh phúc dâng tràn, cô bé phấn khích thì thầm với người bạn đang trò chuyện cùng:

"Nó ngoan quá trời ơi! Tớ nghĩ nó muốn theo tớ về nhà đấy!"

Dù lưu luyến, cô bé vẫn không cưỡng lại được sự mềm mại của chú mèo con. Sau vài phút chơi đùa, cô bé quyết định làm theo trái tim mình. Cô nhẹ nhàng bế chú mèo lên, ôm vào lòng.

"Tớ sẽ luôn yêu thương cậu!" Cô dụi cằm vào đỉnh đầu chú mèo, thề thốt một cách đầy nghiêm túc.

Bạch Oanh đứng bên cạnh, sững sờ theo dõi toàn bộ cảnh tượng ấy.

Hắn cứ thế nhìn chú mèo diễn màn "làm nũng" trong suốt năm phút. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, chẳng mấy chốc nó sẽ có một cuộc sống an nhàn bên cô chủ nhỏ.

Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Bạch Oanh.