Ngay Cả Rắn Công Sở Cũng Phải Vướng Vào Drama Tình Ái Sao ?

Chương 5

"Tôi không hợp đâu." Bạch Oanh chỉ coi lời Đoạn Vân Cẩn là nói đùa.

Hắn luôn cảm thấy đầu óc mình không đủ nhanh nhạy. Có lẽ do bản chất không phải con người, khả năng giao tiếp của hắn cũng không tốt, ngay cả đối phó với một hai người đã là khó khăn, huống hồ phải đứng trước mặt hàng trăm hàng vạn người.

Sau bữa trưa, Bạch Oanh trở lại bàn làm việc, tiếp tục chỉnh sửa bản kế hoạch.

Dù chỉ là một câu bâng quơ nhưng lời của Đoạn Vân Cẩn vẫn để lại trong lòng hắn một chút rung động. Giới giải trí tất nhiên là không thể bước chân vào, nhưng ngành quảng cáo này lại quá cực khổ. Liệu hắn có thể tìm ra một lối đi khác phù hợp hơn không?

Một cách sống thích hợp với hắn, thích hợp với một con rắn nhỏ lười biếng, không thích nỗ lực quá nhiều.

Bạch Oanh không lập tức nghĩ ra câu trả lời. Ở góc trên bên trái màn hình, dòng chữ "9.0" trên tên tệp kế hoạch nhắc nhở hắn rằng đây đã là phiên bản thứ chín. Cứ sửa đi sửa lại mãi, đầu óc hắn cũng dần trở nên trì trệ.

Hôm nay vẫn không thể tan làm đúng giờ nhưng ít ra cũng đỡ hơn mấy ngày trước. Ít nhất, hắn có thể về nhà lúc chín giờ tối. Và quan trọng nhất là bản kế hoạch thứ mười cuối cùng cũng được thông qua.

"Cuối cùng cũng được thông qua!" Đoạn Vân Cẩn nghiến răng nghiến lợi. Nếu bản kế hoạch đầu tiên được duyệt ngay, cô nhất định sẽ vô cùng biết ơn phía khách hàng. Nhưng đến bản thứ mười mới được thông qua, trong lòng cô lúc này chỉ còn lại sự căm hận.

"Tiểu Bạch, ngày mai cậu ở lại văn phòng làm việc với bên thiết kế, còn tôi và Tiểu Lộ sẽ đến xưởng."

Bạch Oanh ngoan ngoãn gật đầu. Trong nhóm nhỏ của họ, Đoạn Vân Cẩn là tổ trưởng, kinh nghiệm cũng dày dặn nhất nên việc phân công công việc đều do cô quyết định. Hắn biết cô đang cố ý san sẻ bớt phần việc vất vả cho mình.

"Mọi người tối nay tranh thủ ngủ một giấc thật ngon, trưa mai hãy đến công ty." Đoạn Vân Cẩn dặn thêm. Sau bốn ngày liên tục chạy dự án, cuối cùng họ cũng có thể được ngủ một giấc trọn vẹn.

Thế nhưng, trái ngược với cảm giác nhẹ nhõm Bạch Oanh lại cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến một cách dữ dội.

Bước chân hắn có chút loạng choạng. Có lẽ Tiểu Lộ cũng nhận ra điều đó nên vội bước lên trước, nắm lấy cánh tay hắn ân cần hỏi:

"Tiền bối, hay để em đưa anh về nhé? Em có lái xe đến."

"Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi." Bạch Oanh lắc đầu từ chối. Phần lớn thời gian thực tập, Tiểu Lộ đều do anh hướng dẫn, anh biết cậu ấy ở một hướng hoàn toàn ngược lại với nhà mình, không muốn phiền cậu ấy phải lái thêm một đoạn đường.