Ngay Cả Rắn Công Sở Cũng Phải Vướng Vào Drama Tình Ái Sao ?

Chương 4

Một phút sau, cô ngồi xuống đối diện Bạch Oanh cùng hắn cẩn thận chỉnh sửa theo yêu cầu mới nhất từ phía khách hàng. Đồng thời, hai người lặng lẽ chia nhau nửa túi sủi cảo chiên còn sót lại.

Bạch Oanh và Đoạn Vân Cẩn đang phụ trách hoạt động quảng bá offline cho một bộ web drama.

Theo lý mà nói, một công ty quảng cáo chuyên nghiệp lẽ ra phải có sự phân công rõ ràng giữa các bộ phận: đối ngoại, lập kế hoạch, thực thi…. Ai làm đúng việc nấy. Nhưng công ty nhỏ xíu mà họ đang làm thì khác mọi người đều bị vắt kiệt sức như trâu ngựa.

Công việc của họ chẳng khác nào kiểu "một người kiêm ba bốn vị trí" dù trên danh nghĩa có chút phân chia nhiệm vụ, nhưng thực tế thì cái gì cũng phải làm.

Bộ web drama đó tuy không nổi tiếng, nhưng phía đối tác của họ lại vô cùng khó tính khiến Bạch Oanh và Đoạn Vân Cẩn bị hành hạ đến khổ sở.

Thậm chí, theo yêu cầu từ phía khách hàng, họ còn phải dành thời gian xem hết bộ phim để hiểu rõ hơn về dự án.

Nếu đó là một tác phẩm hay thì không nói làm gì, xem một bộ phim mới cũng có thể coi là một trải nghiệm thú vị. Nhưng mà... nhìn dàn diễn viên chính với diễn xuất gượng gạo, Đoạn Vân Cẩn cảm thấy bữa trưa trong tay bỗng dưng mất ngon. Trong khi đó, Bạch Oanh chỉ lặng lẽ nhét từng miếng cơm vào miệng, gương mặt không chút cảm xúc.

Thật muốn biến về nguyên hình, rồi nuốt hết trong một ngụm cho xong.

“Bọn họ vậy mà vẫn dám tổ chức sự kiện tuyên truyền offline sao?” Đoạn Vân Cẩn khó hiểu. “Nếu là tôi mà diễn dở như thế, chắc sợ bị khán giả ném trứng thúi mất.”

Bạch Oanh thở dài: “Dịch vụ truyền thông tốn mấy chục triệu có lý do gì mà không làm.”

“Tức thật đấy!” Đoạn Vân Cẩn đập bàn, bức xúc nói: “Tôi đây ngày nào cũng cày chết lên chết xuống, lương tháng còn chưa tới mười triệu!”

Cùng cảnh ngộ với cô, Bạch Oanh buồn bã ăn nốt phần cơm trưa của mình.

“Nói mới nhớ, Tiểu Bạch cậu trông xinh đẹp thế này, còn đẹp hơn cả dàn diễn viên trong phim nữa. Sao không thử vào giới giải trí phát triển xem sao? Dù gì cũng đỡ hơn làm trâu ngựa ở đây. Nghe nói mấy người đó một ngày kiếm tận hai tỷ lận.”

Vừa nói, Đoạn Vân Cẩn vừa nhéo nhẹ má Bạch Oanh. Làn da hắn mịn màng đến đáng kinh ngạc, hoàn toàn không giống người thức khuya triền miên chút nào.

Đoạn Vân Cẩn càng nói càng cảm thấy lời của mình có lý, thực tập sinh Tiểu Lộ bên cạnh cũng hùa theo đầy hào hứng. Không thể phủ nhận rằng Bạch Oanh thực sự rất đẹp. Tính cách của hắn trầm lặng như mặt nước tĩnh lặng, gương mặt lại không hề nhạt nhòa mà còn mang nét quyến rũ, thậm chí có chút yêu diễm. Nếu hắn vô tình nở một nụ cười, ánh mắt khẽ chuyển chỉ e ai cũng phải động lòng.