Ngay Cả Rắn Công Sở Cũng Phải Vướng Vào Drama Tình Ái Sao ?

Chương 7

Hắn không có lông, nhưng lại sở hữu một thân vảy trắng như ngọc, đẹp đẽ vô ngần.

Hắn không có tứ chi, nhưng thân thể vẫn mềm mại uyển chuyển.

Làm người dường như không có nhiều lựa chọn, nhưng làm thú cưng có lẽ vẫn sẽ có rất nhiều kẻ yêu thích hắn chăng?

Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Oanh chỉ cảm thấy đất trời rộng lớn mà trống trải vô cùng.

Hôm nay, hắn thực sự đã chạm đến bước ngoặt trong cuộc đời yêu quái. Bạch Oanh siết chặt tay, thầm nhủ cuộc sống của một kẻ thấp hèn thế này, hắn không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa. Hắn không làm người nữa, hắn phải trở lại làm bạch xà!

(Bạch xà: rắn trắng)

Bước quan trọng nhất để trở thành một con rắn cưng chính là tìm cho mình một vị chủ nhân phù hợp.

Bạch Oanh vừa hạ quyết tâm chưa bao lâu, đầu óc đã bắt đầu trì trệ như một bánh răng han gỉ quay mãi không nổi. Trong thoáng chốc, trong đầu hắn hiện lên vô số bóng người mơ hồ, nhưng những hình ảnh ấy cứ chập chờn, không thể nào trở thành một dáng vẻ cụ thể.

Nên tìm ai đây...?

Mãi đến khi tắm rửa xong, bò lên giường Bạch Oanh vẫn chưa nghĩ ra được người thích hợp. Không biết có phải do ở trong phòng tắm hơi nước quá lâu hay không, hắn cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên. Chán nản, hắn lăn vài vòng trong ổ chăn, chiếc áo ngủ rộng thùng thình chợt trượt xuống. Một tiểu bạch xà trắng nõn từ trong lớp áo bò ra, thuần thục cuộn tròn thân mình thành một vòng, đặt đầu lên chính giữa thân rồi rúc vào chăn, ngủ thϊếp đi.

Nghĩ mãi không ra thì thôi, không nghĩ nữa.

Nhưng vì còn chưa tìm được “phiếu cơm” dài hạn, ngày mai hắn vẫn phải đi làm.

Khi trời còn tờ mờ sáng, Bạch Oanh bỗng giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác vài phút mới nhớ ra hôm nay không cần đi làm sớm. Mơ màng vươn một đoạn đuôi nhỏ, hắn đẩy chiếc điện thoại ở đầu giường ra một chút, chỉnh lại báo thức vào buổi trưa rồi lười biếng cuộn mình ngủ tiếp.

Có lẽ vì giấc ngủ thứ hai không được sâu, khi tỉnh dậy, Bạch Oanh cảm thấy đầu óc không chỉ choáng váng mà còn âm ỉ đau.

Hắn khó chịu cắn lấy đuôi mình.

“Tăng ca đúng là hại người mà…” Hắn thầm than thở.

Nhưng không đi làm thì sẽ chết đói mất. Nằm nướng thêm vài phút, cuối cùng Bạch Oanh đành tủi thân bò ra khỏi ổ chăn.

Vừa rời khỏi chăn, hắn lập tức biến trở về hình người. Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, hơi lạnh trong không khí khiến làn da trần chạm vào liền run rẩy. Bạch Oanh khẽ rụt người lại, đưa tay tìm quần áo đặt trên tủ đầu giường, sau đó vội vã khoác áo choàng trùm kín đầu.

"Sao lại vừa lạnh vừa nóng thế này?" Bạch Oanh cảm thấy cơ thể có chút khó chịu.

Cuối cùng, hắn đổ lỗi cho việc mình vừa chui ra khỏi chăn, chưa kịp thích nghi với nhiệt độ trong phòng. Dù sao hắn cũng là yêu quái tuy không quá lợi hại, nhưng thể chất vẫn tốt hơn người thường một chút, hiếm khi gặp vấn đề về sức khỏe.

Có điều, dự báo thời tiết hôm nay đúng là lạnh hơn hôm qua vài độ. Cái rét tháng ba là vậy, sáng nắng chiều mưa, khó đoán trước. Nghĩ vậy, Bạch Oanh quyết định lát nữa sẽ khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài bộ vest.

Sau khi rửa mặt xong, chỉnh trang gọn gàng trước gương, hắn bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh tìm đồ ăn. Hôm nay dậy hơi muộn, Đoạn Vân Cẩn đã nhắn tin cho hắn từ mười phút trước, nói rằng cô ấy đã đưa Tiểu Lộ xuống hiện trường để kiểm tra vật liệu. Giờ này, hắn cũng nên nhanh chóng đến công ty.

Thế nên cuối cùng, hắn đành xé một gói bánh mì khô khốc, uống tạm chút nước nguội rồi nuốt vội.