Một dòng máu lạnh lẽo phun thẳng lên mặt anh, còn có một số thứ đỏ đỏ trắng trắng, tỏa ra mùi thối khiến người ta muốn nôn.
Đầu của tang thi bị đập nát, nhưng thân thể nó vẫn vùng vẫy, cố gắng bắt lấy Giang Ninh, bị anh đá một phát mạnh xuống đất, đưa tay đào vào chỗ trái tim như thể xuyên qua thạch rau câu.
Anh tìm kiếm một hồi, rút ra một thứ gì đó, không quan tâm bẩn hay sạch đã lập tức bỏ vào túi, trước khi đi còn khéo léo lấy đi một con dao găm từ trên người tên gác cổng.
Chưa đi xa bao nhiêu, bảy tám con tang thi khác ào ào nhào tới, trên mặt chúng là những vết thương thối rữa, thậm chí có vài con giòi đang bò trên mắt chúng, thỉnh thoảng lại rơi xuống vài mảnh vụn thịt.
Nhưng bọn chúng đều tụ tập bên con tang thi vừa chết, đầu ngẩng cao nhìn quanh, như thể đang thắc mắc món ăn ngon trước đó đã chạy đi đâu mất rồi.
Quay trở lại phòng nghỉ, trong bóng tối lờ mờ có thể thấy Giang Ninh ngồi khoanh chân trên đất, sau lưng có một người có hai tay hai chân đều bị trói chặt, đó là ông già giám sát, rất may là không bị nhiễm bệnh.
Giang Ninh không xử lý ông ta vì máu tươi sẽ thu hút tang thi, với sức mạnh hiện tại của bản thân thì không nên gây thêm rắc rối, hơn nữa lão già này vẫn đang say khướt, không ồn không quậy.
Lấy thứ kia ra từ trong túi, là một tinh thể nhỏ được bao bọc bởi chất lỏng đỏ trắng, anh khẽ cười, đôi mắt dán chặt vào thứ trong tay.
“Thật sự có, vận may mẹ nó tốt thật đấy.”
Giang Ninh chà tinh thể nhỏ lên người, bề mặt đen bóng có thể thấy bên trong chứa đựng chất lỏng, chạm vào lạnh buốt, trông như ngọc.
Rút con dao găm vừa lấy được, anh khía vào bề mặt tinh thể, chất lỏng trong suốt chảy ra, anh lập tức dùng mũi dao chấm một ít.
Chất lỏng không có mùi khó chịu, ngược lại còn mang một hương thơm đặc biệt, ngửi vào thấy dễ chịu, khiến người ta muốn uống vào ngay.
Anh không do dự mà uống chất lỏng từ chỗ vừa khía ra, chất lỏng vào miệng mát lạnh, không có một chút mùi lạ, nhưng chỉ trong chốc lát, một cơn đau nhói mạnh mẽ xuyên qua toàn thân, một người đàn ông cao lớn cứ như vậy mà ngất đi...
Một loạt tiếng bước chân lạo xạo vang lên, không xa nơi Giang Ninh ngất xỉu, trong bóng tối lộ ra hai đôi mắt, chúng như những con sói đói nhìn nhau, từ từ bước ra.
Tại một nhà giam trong khu C của nhà tù.
“Đại ca, bên ngoài đã loạn rồi, mấy tên lính đầu to thấy người là cắn, đều biến thành quái vật hết cả.”
“Chúng ta đang trốn quái vật thì gặp phải tên này nên kéo về, là người bị nhốt ở khu B.”
Một người đàn ông lực lưỡng ngồi giữa ngẩng đầu lên, là một người đàn ông một mắt với cái đầu bóng loáng, bên cạnh có hai tên đàn em đang khẽ xoa bóp chân cho anh ta, một khẩu súng trường bên cạnh vô cùng nổi bật.
Ánh mắt của người đàn ông lực lưỡng mờ đυ.c, mặt mày đầy vẻ hiểm ác nhìn Giang Ninh đang nằm bên cạnh rũ rượi như một đống bùn, chỉ là một tội phạm bình thường, anh ta vung tay nói.
“Cứ tìm đại một phòng giam rồi ném vào đó đi.”
Lúc này, một số đàn em bước vào.
“Đại ca, những người ở khu D nói rằng tình hình bên đó cũng giống như bên chúng ta, còn mấy anh em ở khu A vẫn quay về kia, có lẽ... Đã chết rồi.”
“Cái gì? Không thể như vậy...”
Người đàn ông một mắt nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng, nhưng không chú ý tới nét mặt không thoải mái của mấy đàn em vừa quay về kia, làn da của bọn họ dần bắt đầu thối rữa...
Giang Ninh tỉnh dậy lần nữa là do bị đá dậy, anh lật người muốn đứng dậy nhưng bị một chân đè mạnh xuống đất.
Trong phòng giam, mấy người đàn ông ăn mặc tồi tàn vây quanh anh, trong số đó có một tên đang đè lên lưng anh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh bỉ.
“Thật là một cảnh tượng quen thuộc.”
Giang Ninh lẩm bẩm trong miệng.
Kiếp trước khi còn là Võ Giả cấp một, chỉ vì không hài lòng với phân phối lương thực trong thành phố mà bị một Võ Giả cấp hai trong quân đội sỉ nhục, cũng đã từng bị đè dưới chân như vậy, không thể nào phản kháng lại được.
Vì vậy khi anh trở thành Võ Giả cấp ba, dưới sự chứng kiến của mọi người đã hành hạ tên đó đến tàn phế, lạnh lùng ném vào giữa đám tang thi, mặc cho bị nuốt chửng.
Không ai dám cản trở, dù sao cũng cách biệt nhau tới một cấp.
Tàn dư thuốc lá kém chất lượng rơi đầy đất, suy nghĩ của Giang Ninh cũng quay trở lại thực tại, con dao găm ở thắt lưng đã không còn, chắc hẳn đã bị người khác cướp mất.
Mấy tên đàn ông lần lượt hút đầu thuốc lá đầy nước bọt, cơn cám dỗ nicotine tràn ngập trong não, ngay cả trong những ngày tận thế, thuốc lá vẫn là hàng hóa dễ dàng có được.
Bọn họ không hề chú ý, thần chết đang lặng lẽ đến gần.
Tên đầu tiên chính là tên đang đè lên người mình, Giang Ninh nắm lấy chân của tên đàn ông, trực tiếp hất ngã hắn xuống, sức mạnh từ cánh tay thật kinh người.
Khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, Giang Ninh đã đứng dậy, cầm mảnh sứ trong tay, với tốc độ người thường khó mà nhận ra, cứa về phía cổ mấy người còn lại, máu bắn tung tóe, vài người vẫn còn đang mở to mắt, không cam lòng ngã xuống.
Người vừa bị hất xuống đất kia không thể ngờ rằng bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng giam, Giang Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, ném mảnh sứ như dao bay ra.
Mảnh sứ cắm vào sau đầu, một phát chết ngay.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười giây, Giang Ninh phủi bụi trên người, trong lòng không hề có chút dao động, rút mảnh sứ dính đầy não ra thì mới nhận thấy cánh tay dưới có chút đau, anh nhìn xuống, bỗng bật cười thành tiếng.
Một vết sẹo dài vài centimet hiện lên, còn đang rỉ máu.
Đây gọi là “Huyết Ngấn”, là biểu tượng của sức mạnh trong ngày tận thế, một vết sẹo đại diện cho một cấp, mỗi vết sẹo thêm vào là sự biến đổi to lớn về gen, sức mạnh tăng lên.
Ở kiếp trước, phải qua một tháng kể từ khi tận thế bùng nổ, Giang Ninh mới biết được chuyện này.
Trong quá trình trốn chạy anh có thấy một xác chết của xác sống, sau một thời gian dài không được ăn uống, anh nảy sinh một ý tưởng đáng sợ: ăn thịt xác sống.
Giang Ninh vì đói đến ngất xỉu đã lao vào xác sống và cắn một miếng, thật bất ngờ là anh lại cắn trúng vào trái tim, nuốt chửng tinh thể và nhận được Huyết Ngấn.
Những người như vậy được gọi là Võ Giả.
Mà kiếp này, chỉ sau ba tiếng bùng nổ tận thế, Giang Ninh đã trở thành một Võ Giả cấp một, điều này giúp anh vượt lên vị trí đứng đầu trong đám người tiến hóa, là nhóm xuất sắc nhất.
"Quân đội dường như cũng chỉ biết tin này vài ngày sau đó."
Anh lẩm bẩm, bây giờ thể chất của bản thân ít nhất cũng phải gấp ba lần người bình thường.
Sau khi điều chỉnh trạng thái, anh nhìn đồng hồ "03:19".
Giang Ninh thò đầu ra quan sát xung quanh, đây cũng là một phòng giam hình chữ U, trên con đường tối tăm không có một ai cả. Khi anh đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm thấp mà người bình thường khó có thể nghe thấy.
"Có tang thi."
Âm thanh này anh rất quen thuộc, thể chất của Võ Giả giúp anh nhanh chóng xác định vị trí âm thanh, là ở ngay bên cạnh.