Anh đi bộ đến gần, đưa mắt nhìn vào một phòng giam lớn, trên sàn có vài xác chết không còn hình thù gì, nội tạng bị lôi ra khắp nơi, trong đó có một cái đầu trọc rất nổi bật, trên xác chết còn có hai con tang thi đang cặm cụi gặm nhấm.
Rõ ràng sự hấp dẫn của con người đối với tang thi lớn hơn nhiều so với xác chết, hai tang thi bỗng nhiên ngẩng đầu, bước đi khập khiễng về phía Giang Ninh.
Trên mặt Giang Ninh không có chút cảm xúc nào, mặc dù Võ Giả cấp một không còn sợ bị nhiễm bệnh từ tang thi, nhưng bị cắn thì cũng rất đau, nên anh đã quyết định là ra tay trước.
Điểm yếu của tang thi nằm ở phần đầu, chỉ cần phá hủy hoàn toàn đầu thì nó mới thật sự chết.
Chạy nhanh tới đá văng một cong tang thi, mảnh sứ trong tay trượt về phía cổ một con tang thi khác, gây ra một vết thương nhưng rõ ràng không thể gϊếŧ chết nó, Giang Ninh nắm chặt đầu tang thi, cố gắng phá hủy phần xương của nó.
Lúc này một con tang thi khác đã bò dậy, muốn nhảy lên lưng Giang Ninh, nhưng Giang Ninh làm sao có thể để cho nó thành công, anh dùng sức ở cánh tay, ném con tang thi đang giữ trong tay vào con tang thi phía sau.
Khi chúng chưa kịp phản ứng, Giang Ninh dẫm một chân lên mặt một tang thi, mạnh tay giật đầu nó ra.
Giải quyết xong một con rồi nhưng còn một con nữa, anh nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm vũ khí, phát hiện ở hành lang không xa có một khẩu súng trường, Giang Ninh không giấu nổi niềm vui, nhanh chóng chạy tới nhặt lấy khẩu súng.
Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến anh cảm thấy quen thuộc. Ở kiếp trước, khả năng bắn súng của anh khá tốt, trong vòng trăm mét chưa bao giờ bắn trượt phát nào, nhưng bây giờ anh không thể nổ súng, tiếng súng sẽ thu hút tang thi chạy đến.
Anh cầm nòng súng đập thẳng vào đầu một con tang thi khác, báng súng đã hất bay hộp sọ đối phương, máu và não văng tung tóe.
Sau khi giải quyết xong hai con tang thi, Giang Ninh đi vào phòng giam, cố gắng tìm kiếm một số vật dụng hữu ích, nhưng bọn tội phạm thì có thể có cái gì, nhưng may mắn là anh tìm lại được con dao găm kia, còn thu được một khẩu súng trường...
"Chết tiệt, chỉ còn một viên đạn sao?"
Giang Ninh cũng ngơ luôn, như này khác gì với súng hết đạn? May mà báng súng cũng có thể gϊếŧ người. Khi rời khỏi hành lang phòng giam, anh mới phát hiện mình đã không còn ở khu B, có vẻ như lính canh trong nhà tù đã chết gần hết, nếu không những người này cũng không thể vượt khu để bắt anh về được.
Nhà tù này chia thành bốn khu, được xây dựng theo hình vuông, giam giữ bốn trăm tội phạm, lính canh mang súng ít nhất cũng trên năm mươi người, ở giữa tòa nhà hình trụ có lẽ có vật tư và súng đạn dự trữ, nhưng cũng báo hiệu rằng bên trong có nhiều xác sống hơn, cũng nguy hiểm hơn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, xác sống chỉ ngày càng mạnh lên, nên Giang Ninh không do dự, chuẩn bị một chút rồi di chuyển về phía tòa nhà hình trụ.
Trên đường không có quá nhiều trở ngại, trong nhà tù này có rất nhiều người nhưng hầu hết đều bị nhốt trong phòng giam, vì vậy số tang thi lang thang bên ngoài cũng chỉ khoảng vài chục con.
Trong phòng nghỉ của khu B, lão già bị trói lúc này đã tỉnh dậy, miệng lảm nhảm: "Con mẹ nó, thằng ranh nào trói tao lại thế này?"
Trên tay ông ta đang cầm một con dao nhỏ, từ từ mài dây thừng...
Ở phía bên kia tòa nhà hình trụ, Giang Ninh không chọn cách vào từ cửa chính, anh dùng báng súng đập mở một cánh cửa nhỏ, thật may khi bên trong là lối thoát khẩn cấp của cầu thang, không có ai cả.
"Đừng nhúc nhích, giơ tay lên!"
Lúc Giang Ninh vừa bước vào, hai bên đã có súng trường chĩa vào thái dương, anh ngoan ngoãn đặt súng xuống đất, giơ tay lên.
Hai người cầm súng từ từ lộ diện, là người sống, một người bụng phệ mặc áo nhà bếp, người còn lại gầy gò, mặc đồng phục, nhưng không ai ngoại lệ, cả hai đều run rẩy khi cầm súng.
Đó cũng là lý do tại sao Giang Ninh đồng ý chơi đùa với bọn họ một chút, vì hiện tại anh hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài, thậm chí không biết mình đang ở đâu.
"Hai người anh em, là người mình cả, tôi là giám sát phòng giam."
Người thanh niên gầy gò từ từ hạ súng xuống, nghi ngờ nhìn khuôn mặt Giang Ninh và hỏi.
“Anh ở khu nào? Tôi chưa từng gặp anh bao giờ.”
Giang Ninh chớp mắt: "Tôi ở đây đã nhiều năm rồi, nhìn anh trông lạ quá, chắc là mới tới đúng không?"
Hai người không biết cách sử dụng súng, chỉ có thể người mới hoặc là nhân viên hậu cần.
Không ngoài dự đoán của anh, người nói chuyện tên là Lưu Dũng, nhà có chút tiền, đến nhà tù rèn luyện hai tháng để làm màu, người kia là đầu bếp, chưa bao giờ động vào súng.
“Hì hì, tôi mới đến được hai ngày. Ủa người anh em, bên ngoài sao lại có nhiều tang thi vậy?”
Trong hai năm qua, phim về tang thi nổi lên như cồn ở trong nước, nhiều người đã đoán được đó là gì, chỉ là không dám chấp nhận thực tế tận thế đã đến.
Đầu bếp thấy đồng đội đã hạ súng, cũng giảm cảnh giác, từ từ buông súng.
Giang Ninh thấy cảnh này, trong lòng thầm nghĩ thời cơ đã đến, anh một chân đá vào mặt người đầu bếp, đồng thời cướp lấy khẩu súng, một tay khác đã đặt dao găm lên cổ Lưu Dũng.
"Bằng!"
Tiếng súng vang lên, khói thuốc từ nòng súng từ từ tỏa ra.
Khi Lưu Dũng kịp phản ứng thì người đầu bếp đã nằm trên đất ngừng thở, máu chảy ra từ vết thương, cánh cửa phía sau đã bị khóa chặt nên tang thi không thể vào.
Mặt anh ta trắng bệch, tên này sao dám gϊếŧ người? Chuyện này là phạm pháp.
Nhưng so với chuyện này, Lưu Dũng hiện tại còn lo cho mạng sống của mình hơn, dù sao khoảng cách giữa con dao găm và anh ta chỉ một milimet.
Giang Ninh thở hổn hển, tư thế cầm súng rất chuyên nghiệp, người không biết còn tưởng rằng anh là cựu quân nhân, mà lần này băng đạn đã đầy.
Anh liếc mắt nhìn Lưu Dũng, con dao găm tiến lên một chút, trên cổ người kia ngay lập tức hiện ra một đường máu.
“Tôi hỏi câu nào, anh trả lời câu đó, hiểu không?”
“Hiểu… Hiểu rồi.”
Lưu Dũng run rẩy môi, cả người sợ hãi đến mức run lẩy bẩy. Cơn đau ở cổ khiến anh ta vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không dám chống cự.
“Đây là thành phố nào?”
“Thành phố QJ.”
“Từ đây đến đồn cảnh sát gần nhất bao xa?”
“Khoảng 30 km.”
Mặc dù câu hỏi có hơi kỳ lạ, nhưng Lưu Dũng vẫn thành thật trả lời.
“Thành phố QJ, cũng không xa tỉnh H lắm.”
Giang Ninh lẩm bẩm. Sống lại một đời, người anh muốn tìm nhất chính là người anh em tốt kiếp trước của mình - Lục Dương. Cả hai quen biết nhau từ giai đoạn đầu, cùng nhau chiến đấu, thậm chí Lục Dương còn từng cứu mạng anh trong làn sóng tang thi.
“Nơi này còn người sống sót không?”
“Không… Không biết.”
“Mấy người lấy súng ở đâu?”
“Nhặt được ở bên ngoài.”
Lưu Dũng không biết thiệt, mấy tiếng trước anh ta còn đang uống rượu với đánh bài với vài người khác, chỉ đi tiểu một lát mà lại nhặt được mạng sống của mình. Khẩu súng này, anh ta nhặt được trước một cái xác đã bị ăn đến mức chỉ
còn lại lớp da.
“Kho lương thực ở đâu?”
“Tôi không biết...”
Dường như nhận ra mình có thể không còn giá trị lợi dụng nữa, anh ta vội chỉ về một hướng: “Bên kia là nhà ăn, chắc là có lương thực.”