Tình Nồng Theo Năm Tháng

Chương 1.4: Gia đình quyền quý đầy rẫy những mâu thuẫn (4)

“Lấy gì mà trả? Ai mà chẳng biết Vi An bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng!”

“Nếu đến hạn mà vẫn không có tiền, e rằng các người cũng không còn giữ được căn biệt thự cuối cùng của nhà họ Giản nữa đâu.”

Sắc mặt Quan Phỉ trầm xuống, nhưng vẫn cố duy trì sự nhã nhặn. Cô ta nói: “Bây giờ, con gái của Chủ tịch Giản đã quay về. Nếu có vấn đề gì, các vị cứ trực tiếp trao đổi với cô ta. Khi còn sống, ông Giản thương yêu cô ta nhất, hơn nữa, cô ta cũng có không ít tài sản đứng tên mình, chắc chắn có thể xoay sở được.”

Sau đó, Quan Phỉ quay đầu, hạ giọng nói với thư ký Lâm: “Còn không mau mời cô chủ vào đi.”

Bên trong sảnh lớn có không ít thành viên trong ban giám đốc của công ty. Những người đó nghe thấy vậy liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lớn. Phần lớn họ đều mang dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay, bình tĩnh giữ im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Giản Vi đứng ngay trước cửa, nhìn thấy thư ký Lâm vội vã chạy về phía mình, trong lòng khẽ cười lạnh, bàn tay đang nắm chặt tay cầm chiếc vali đột ngột siết chặt lại. Và rồi, cô bất ngờ đẩy mạnh chiếc vali về phía trước. Màu đỏ rực trong tay cô như một làn sóng xung kích, trượt thẳng về phía thư ký Lâm đang chạy đến từ phía đối diện.

Âm thanh bánh xe lăn trên nền đá cẩm thạch vang lên trong không gian tĩnh lặng của sảnh lớn, nghe vô cùng chói tai. Lực đẩy đóa mang theo sự quyết liệt và dứt khoát.

Màu đỏ rực rỡ xuất hiện trong một không gian trang nghiêm như linh đường này mang lại cho người khác cảm giác phần nhiều đó là sự phá hoại hơn là tưởng niệm.

Thư ký Lâm phản ứng kịp, vội vàng đưa tay đỡ lấy chiếc vali rồi cung kính hỏi: “Cô chủ, cô đã về rồi sao?”

“Thư ký Lâm vẫn còn nhận ra tôi sao?” Giản Vi nhướng mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Cô vẫn đứng ở ngưỡng cửa nhưng không có ý định bước vào.

Cô cầm túi xách trên tay, cười híp mắt nhìn ông ta: “Tôi còn tưởng thư ký Lâm có tuổi rồi nên chắc trí nhớ cũng kém đi rồi chứ.”

“Không dám.” Lâm Huy giả vờ nghiêm khắc, cúi đầu nhỏ giọng trách mắng bảo vệ: “Mắt mũi anh để đâu thế hả? Còn không mau cho cô Giản vào!”

Giản Vi liếc nhìn người bảo vệ đang run rẩy vì sợ hãi, chậm rãi cất giọng: “Anh ta cũng không làm gì sai cả. Dù sao thì đây cũng là tang lễ của Chủ tịch Giản, phải kiểm tra rõ rồi mới cho vào, đâu thể để chó mèo gì cũng có thể tùy tiện đi vào được. Trước tiên cũng phải xác định xem là người hay là quỷ đã chứ, đúng không?”

Lời nói của cô đầy ẩn ý. Cô liếc nhìn Lâm Huy, cười nhạt rồi hỏi: “Tôi nói có đúng không, thư ký Lâm?”

Sắc mặt Lâm Huy thay đổi, ông ta cắn răng gật đầu: “Cô chủ nói rất đúng.”

Cho đến khi bóng dáng mảnh mai, uyển chuyển trong bộ váy đen ở cửa bước vào trong sảnh lớn, một người đàn ông ngồi trong một chiếc xe đen đang đỗ cách đó không xa mới từ từ dời ánh mắt khỏi bóng hình cô. Anh thản nhiên hỏi: “Cô ấy là ai?”

Giọng nói của anh trầm thấp, ổn định và mạnh mẽ, tựa như anh chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Trợ lý ngồi ở ghế phụ lái nghe thấy câu hỏi đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng tháo dây an toàn ra: “Tôi sẽ xuống hỏi thăm ngay đây.”

Người đàn ông khẽ gật đầu rồi nhìn về phía cửa vào, trầm tư suy nghĩ.