Tình Nồng Theo Năm Tháng

Chương 1.3: Gia đình quyền quý đầy rẫy những mâu thuẫn (3)

Cô nhìn chằm chằm vào bốn chữ mà bạn thân gửi đến, lòng không gợn sóng.

Đúng là nên nén bi thương, dù gì người chết cũng là ba ruột của cô. Thế nhưng, cô lại không thể rơi nổi một giọt nước mắt nào.

Dù vậy, nỗi đau vẫn tồn tại ở đó.

Bởi lúc còn sống, người được gọi là “ba” ấy chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người ba, đến khi chết rồi còn để lại cho cô một đống rắc rối.

Giản Vi không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cô kéo hành lý, bước từng bước đi lên bậc thềm dẫn vào trong sảnh lớn.

Nhưng chưa kịp bước vào bên trong, cô đã bị bảo vệ chặn lại ngay cửa. Người bảo vệ nhìn qua chiếc vali của cô, lại quan sát cô một lượt rồi nghiêm giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Giản Vi không bộc lộ chút cảm xúc nào, cô chỉ tay vào bộ váy đen trên người mình, thản nhiên nói: “Đi viếng đám tang, không nhìn ra à?”

Bảo vệ quan sát cô một lúc, vẫn không dám lơ là: “Xin lỗi, cho hỏi cô họ gì? Tôi sẽ vào trong thông báo với thư ký Lâm.”

Cô không trả lời mà trái lại còn bật cười trước câu hỏi đó. Cô hỏi ngược lại anh ta: “Sao thế? Đến viếng cũng phải thông báo với chủ nhà à? Sợ người tới không đủ tư cách vào trong sao?”

Nụ cười của cô khiến người bảo vệ hơi sững người, nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt có phần khó xử.

Những người đến viếng hôm nay đều là bạn bè, người thân của ông Giản lúc ông còn sống, toàn là những nhân vật có tiếng tăm ở Thành phố Lâm. Tất nhiên, một tên bảo vệ quèn như anh ta sẽ không dám đắc tội với bất kỳ ai. Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại kéo theo một chiếc vali đỏ chói, anh ta khó mà đoán được thân phận và ý định của cô nên nhất thời không biết phải xử lý thế nào.

Giản Vi cũng không định làm khó một bảo vệ. Cô hơi ngẩng cằm lên, đưa tay chỉ về phía bức di ảnh màu đen trắng được đặt chính giữa sảnh lớn rồi nói với giọng điệu không bộc lộ rõ cảm xúc: “Con gái Giản Ôn Quân, như vậy đã đủ tư cách chưa?”

Người bảo vệ sững sờ trước câu trả lời này, đứng chết trân tại chỗ.

Lúc này, bên trong sảnh lớn, một người phụ nữ với vẻ ngoài và khí chất đoan trang đang trò chuyện, cố gắng ứng phó với mấy người trước mặt. Đột nhiên, tiếng động ở cửa đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa họ. Quan Phỉ nhíu mày, hỏi thư ký Lâm đang đứng bên cạnh: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Thư ký Lâm ghé sát tai cô ta, thì thầm mấy câu. Quan Phỉ càng nhíu mày chặt hơn, nhưng chỉ sau một giây, cô ta đã lập tức giãn mày, khẽ thở phào một hơi rồi tiếp tục dùng giọng điệu hòa nhã để trấn an mấy người đại diện của ngân hàng đang chất vấn trước mặt: “Xin các vị cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ tìm cách thanh toán đầy đủ số tiền mà chúng tôi nợ bên phía các vị.”