Cô khẽ bật cười: “Nếu Giản Ôn Quân biết Duệ Long sẵn lòng chấp nhận dọn dẹp đống hỗn độn mà ông ta để lại, có khi ông ta sẽ chết mà không còn gì hối tiếc nữa ấy chứ.”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhưng lại mang chút mỉa mai, giọng điệu cũng chẳng mấy thân thiện.
Tài xế mím môi, liếc nhìn đôi mắt đen tuyền nhưng vô cảm của cô qua gương chiếu hậu rồi thức thời mà im lặng, không dám nói gì nữa.
Giản Vi vẫn rất bình tĩnh. Cô vén mái tóc xõa ra sau tai rồi ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, cô mở mắt, bình thản nói: “Bác tài, làm ơn đổi đường đến nhà tang lễ Tây Giao giúp tôi.”
Tài xế sửng sốt, hỏi: “Cô là phóng viên à?”
“Không phải.” Cô đáp.
“Vậy chắc là họ hàng của nhà họ Giản.” Lễ tang của Giản Ôn Quân được tổ chức tại Tây Giao. Nếu quý cô xinh đẹp này không phải phóng viên... mười phần thì anh ta chắc chín phần cô là bạn bè thân thích của nhà họ Giản.
Nghe vậy, Giản Vi im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Tôi là con gái của Giản Ôn Quân.”
Tài xế sững sờ mất hai giây, vô cùng kinh ngạc: “Con... con gái sao?”
Anh ta lẩm bẩm: “Chẳng phải người ta nói cô chủ của nhà họ Giản đã bỏ nhà đi cách đây mấy năm rồi sao?”
Giản Vi bỗng bật cười, trong giọng nói có phần tự giễu: “Hóa ra lời đồn chỉ nói rằng tôi bỏ nhà đi thôi sao?! Tôi còn tưởng họ đã tuyên bố với bên ngoài là tôi đã chết rồi chứ.”
Tài xế: “...”
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt. Xe chạy băng băng trên đường đến nhà tang lễ. Cuối cùng, tài xế hít sâu một hơi, nhắc nhở: “Cô Giản, chúng ta đến nơi rồi.”
“Cảm ơn.” Giản Vi thanh toán tiền xe, liếc nhìn những chiếc xe sang trọng đang đỗ bên ngoài nhà tang lễ cùng những người khách đến viếng với vẻ mặt trang nghiêm, rồi thờ ơ đẩy cửa xe bước xuống.
Cuối tháng tám, thời tiết vẫn vô cùng oi bức. Ánh mặt trời chói chang hôm nay khiến ai cũng cảm thấy bực bội. Nhìn bóng dáng cô đơn của cô tiến vào trong sảnh, người tài xế vô thức lau mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm: “Mấy nhà giàu đúng là nhiều ân oán thật.”
Giản Vi mặc một chiếc váy liền màu đen, trông trang trọng và nghiêm túc. Thế nhưng, chiếc vali đỏ chói bên cạnh cô lại hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh và địa điểm lúc này, trông vô cùng lạc lõng. Muốn không thu hút sự chú ý cũng khó, không biết cô vô tình hay cố ý làm vậy.
Điện thoại trong túi bỗng vang lên hai tiếng “tít tít”. Cô dừng bước, chậm rãi lấy ra rồi mở xem.
Lật Anh: [Cưng à, cuối cùng cậu cũng về rồi.]
Lật Anh: [Nén bi thương nhé.]