Tình Nồng Theo Năm Tháng

Chương 1.1: Gia đình quyền quý đầy rẫy những mâu thuẫn (1)

[Hôm qua, Tập đoàn Duệ Long – một ông lớn trong ngành thời trang – vừa tuyên bố hoàn tất quy trình thu mua Công ty Vi An. Nhưng sáng nay, Chủ tịch Vi An – ông Giản Ôn Quân, đã qua đời do lên cơn đau tim đột ngột.]

[Hiện tại, tình hình Vi An đang vô cùng rối ren cả bên trong lẫn bên ngoài, chuỗi tài chính của công ty bị đứt gãy nghiêm trọng. Các ngân hàng đã tiến hành niêm phong nhiều tài sản thuộc sở hữu của nhà họ Giản. Từng một thời từng hưng thịnh, giờ đây Vi An sẽ đi về đâu?]

[Và Duệ Long sẽ tiến hành những cải cách gì trong thời gian tới?]

[Xin mời quý vị tiếp tục lắng nghe bản tin của phóng viên chúng tôi sẽ lên sóng ngày mai vào khung giờ này.]

Khi tiếng radio dần tắt, người tài xế ngồi ở ghế lái khẽ “chậc” hai tiếng rồi liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở ghế sau. Từ lúc lên xe ở sân bay đến bây giờ, cô không nói một lời nào. Dường như anh ta muốn tìm cách bắt chuyện với cô nên làm vẻ tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc thật. Mấy năm trở lại đây, Vi An là cái tên mà ai ai cũng quen thuộc ở Thành phố Lâm, không ngờ chỉ huy hoàng được vài năm. Nếu không thì Duệ Long đâu thể dễ dàng chen chân vào như vậy.”

Tập đoàn Duệ Long (Rarlon) được thành lập tại Luân Đôn, có bề dày lịch sử gần 80 năm, hoạt động trong lĩnh vực thời trang, phụ kiện, giày dép và đồ da và chuyên về các thương hiệu cao cấp. Trong hai năm gần đây, tập đoàn này còn lấn sân sang ngành mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm và hiện đang giữ vị thế dẫn đầu tại thị trường trong nước.

Tài xế thở dài một cái rồi nói tiếp: “Theo tôi thấy, tám đến chín phần là ông Giản Ôn Quân bị Duệ Long làm cho tức chết rồi.”

Nói xong, anh ta còn lén lút quan sát người khách ở ghế sau vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, như thể đang chờ cô hưởng ứng câu chuyện.

Cô rất đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú. Ban nãy, khi đứng bên ngoài nhà ga đông đúc, vóc dáng cân đối, gương mặt xinh đẹp và phong thái thanh lịch của cô đã vô thức thu hút được rất nhiều ánh mắt. Dù vẻ ngoài có phần lạnh lùng xa cách, nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật khí chất trí thức và tao nhã của cô.

Tài xế vừa lái xe vừa tranh thủ nhìn cô thêm vài lần. Khoảng mười giây sau, cô mới thờ ơ dời ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nhìn về phía ghế lái. Khóe môi khẽ nhếch lên, cô lên tiếng: “Chưa chắc là vậy đâu.”