Bóng dáng anh phản chiếu lờ mờ trên lớp kính xe. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng và nhạt. Đôi mắt của anh dài hẹp, vừa hay đây lại chính là cặp mắt đào hoa khiến không ít phụ nữ phải ghen tị. Anh là kiểu người vừa có vẻ ngoài xuất chúng vừa toát lên khí chất đặc biệt, nhưng sắc mặt lại lãnh đạm, vừa nhìn là biết không phải người dễ gần.
Nhìn vào vẻ ngoài có thể nhận thấy anh là một kẻ vô tình.
Sau khi Đồng Tân quay trở lại trong xe, anh ấy vừa ngẩng đầu đã bắt gặp góc nghiêng gần như hoàn hảo của Hà Tẫn. Nghĩ đến sự nghiêm khắc thường ngày trong công việc của vị sếp này, anh ấy lập tức thu lại suy nghĩ ngưỡng mộ kia, cung kính báo cáo: “Tổng giám đốc Hà, cô gái vừa rồi chính là cô Giản.”
Hà Tẫn dời ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe về, vẻ mặt bình thản như đã đoán trước được điều này. Anh chỉ nhàn nhạt hỏi: “Con gái của Giản Ôn Quân sao?”
“Đúng vậy.” Đồng Tân đáp: “Khi anh còn ở nước ngoài, cô gái này đã bỏ nhà ra đi rồi. Thực ra, cũng chỉ là giận dỗi nên thi vào một trường đại học ở nơi khác thôi. Về sau, nhà họ Giản cũng không nhắc đến cô ấy nữa nên nhiều năm trôi qua, mọi người cũng gần như quên mất sự tồn tại của cô ấy. Có lẽ là vì nghe tin Giản Ôn Quân qua đời nên cô ấy mới quay về.”
Đồng Tân lắc đầu, nói tiếp: “Nghe nói cô gái này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh. Xa nhà nhiều năm như vậy, đến lúc ông Giản được đưa đi hỏa táng cũng không kịp về nhìn mặt ông ta lần cuối. Cô ấy không những chẳng rơi một giọt nước mắt nào mà còn kéo theo một chiếc vali đỏ chói trông rất bắt mắt. Theo tôi thấy, tám phần là về để gây chuyện rồi.”
Anh ấy luyên thuyên một hồi mới nhận ra người ngồi ở hàng ghế sau vẫn im lặng không nói một lời. Không đoán được tâm trạng của sếp, Đồng Tân ngập ngừng một lúc rồi dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Hà, chúng ta vẫn vào sao?”
“Vào.” Hà Tẫn thản nhiên nói: “Nhân tiện giải quyết mọi chuyện luôn, đỡ tốn thời gian.”
Sau đó, anh lại khẽ cười, dường như cảm thấy có chút hứng thú: “Vả lại, có trò hay để xem, tại sao lại không vào?”
Đồng Tân: ...
Anh ấy theo sau Hà Tẫn, trong lòng âm thầm sám hối với Chúa không biết bao nhiêu lần. Tội lỗi quá... Đàm phán chuyện thu mua ngay trước linh vị của người đã khuất đúng là chẳng phải chuyện tử tế gì.
Bên ngoài đang đồn rằng cái chết của Giản Ôn Quân là vì quá lo nghĩ đến chuyện công ty của mình bị tập đoàn Duệ Long thâu tóm, chính vì thế đã tức giận rồi đổ bệnh. Trong lúc này mà họ lại bước vào thì chẳng khác nào tự mình xác thực tin đồn vô căn cứ ấy. Nhưng anh ấy chỉ là một trợ lý nhỏ, từ trước đến nay chưa từng dám can dự đến chuyện mà sếp muốn làm.
Vào thì vào thôi! Dù gì thì chẳng ai trong đám người kia dám chỉ trỏ ngay trước mặt sếp của anh ấy. Hơn nữa, sếp cũng vừa nói là “có trò hay để xem”, biết đâu anh thật sự chỉ muốn vào trong để xem một vở kịch miễn phí mà thôi.
Rõ ràng là tâm trạng của sếp đang rất tốt.
Cô Giản này cũng đã giúp họ tiết kiệm được không ít thời gian. Đang lúc đau đầu không biết tìm cô ở đâu, thì cô đã tự xuất hiện trước mặt họ.
Tìm khắp nơi thì không thấy, đến khi chẳng tìm thì lại ở ngay trước mắt.