Năm mươi năm trước, lão lý chính đã thấy, cũng đã nghe quá nhiều. Cho dù có đứa con nhà nghèo thiên tài tuyệt diễm nào may mắn vào được tiên đồ, có mấy người so được với sự cung cấp của thế gia vọng tộc, cuối cùng chẳng phải cũng dần dần lãng phí thiên tư, cũng chỉ về làm một lão gia trường thọ mà thôi. Chính vì vậy, lão lý chính cũng không tuyên truyền nhiều trong thôn.
"Không bị lừa là tốt rồi." Nhị thúc Hàn gia an tâm hơn chút. “Vậy ngày mai ta vào thành tìm nó."
"Ngươi đi một mình ta không yên tâm." Nhị thẩm bĩu môi, đừng đi một người lại tiễn một người. “Gọi một thanh niên lanh lợi trong thôn đi cùng ngươi."
Thanh niên lanh lợi, chẳng phải nhà mình có một người sao? Nhị thúc suýt chút nữa thốt ra Bất Đa, nhưng nghĩ lại Bất Đa năm nay mới chín tuổi, vẫn còn là trẻ con, dẫn nó vào thành, chưa kịp tăng thêm can đảm thì thôi, chớ để lạc mất đứa bé.
Hàn Bất Đa đang kéo Tiểu Ứng Tử nhà mình EM O: "Haizz, ngươi nói loại người như chúng ta, rốt cuộc đường ra ở đâu? Khó quá, đường Thục khó đi*, khó hơn lên trời... Haizz, mau lớn lên đi, đợi lớn lên, hai ta cùng nhau hợp tác đi buôn, cố gắng làm lớn làm mạnh, tái tạo huy hoàng!"
* Đường Thục khó đi (Thục đạo nan): là một bài thơ của Lý Bạch. “Thục đạo” chỉ con đường đi vào đất Thục, tức tỉnh Tứ Xuyên ngày nay, vùng đất này có địa hình hiểm trở với núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Hiện nay câu này dùng để diễn tả sự khó khăn, gian khổ trong cuộc sống.
Tiểu Ứng Tử hiếm khi không tiếp lời, y lặng lẽ nhìn Hàn Bất Đa, khác thường nhét cái bánh bột mì thô Hàn Bất Đa mang đến vào miệng Bất Đa: "Ăn."
Hàn Bất Đa giận dữ: "Ngươi chê ta nói nhiều à?"
Tiểu Ứng Tử lắc đầu, nhưng không chịu mở miệng nữa. Hàn Bất Đa đành phẫn nộ nuốt bánh xuống, đứa trẻ này phản nghịch quá!
Nhưng tối hôm sau, Hàn Bất Đa nhìn cái ổ heo trống rỗng, đến cả quần áo rách cũng không có của Ứng gia, lại có một dự cảm chẳng lành.
"Tiểu Ứng Tử? Tiểu Ứng Tử? Tiểu Ứng Tử?" Hàn Bất Đa hoảng hốt gọi, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, quen biết ba năm, buổi tối Tiểu Ứng Tử nhất định ngủ ở đây.
"Đừng có gọi nữa! Ồn chết đi được!" Một thằng bé đầu hổ não beo từ trong nhà xông ra. “Cái thằng câm sao chổi đó bị nương ta bán rồi, để cho ta đi học đấy! Ngươi còn ồn ào nữa, cũng bán luôn ngươi đấy?"
Bán rồi? Đầu óc Hàn Bất Đa ong ong.
Ứng thẩm vội vàng mặc quần áo xông ra khỏi nhà: "Nói linh tinh gì đấy? Bất Đa à, đừng nghe đệ đệ ngươi nói bậy, thằng câm đó à, chúng ta tìm cho nó một nhà tốt học nghề rồi! Haizz, đáng thương ta làm thẩm thẩm nó, cũng phải tìm đường ra cho nó chứ..."
Thân hình gầy gò của Tiểu Ứng Tử, nếu bị bán vào nhà tốt làm nô bộc, ít nhất cũng có cơm ăn no bụng, vậy thì thôi không nói. Nếu bị nhà lòng lang dạ sói này bán đến chỗ thu thập tàn phế... Hàn Bất Đa không dám nghĩ tiếp. Hắn nhảy xuống khỏi căn nhà nhỏ trên chuồng heo, không nói hai lời nhào vào Ứng gia.
Bắt giặc phải bắt vua.
Hàn Bất Đa cưỡi lên người Ứng Tiểu Bảo, nắm đấm đấm liên hồi vào người Ứng Tiểu Bảo, khiến Ứng thẩm tức giận hét lớn, kinh động đến cả Hàn gia bên cạnh cũng chạy sang.
Mặt Hàn Bất Đa lạnh tanh, bị nhị thúc Hàn gia kéo khỏi người Ứng Tiểu Bảo.
"Ứng thẩm, hôm nay ngươi không nói cho ta biết Tiểu Ứng Tử bị bán đi đâu, Tiểu Bảo nhà ngươi cũng đừng hòng có ngày lành. Ứng Tiểu Bảo, ngươi cũng không muốn tất cả trẻ con trong thôn không chơi với ngươi nữa chứ?" Hàn Bất Đa rất biết cách làm thủ lĩnh trẻ con, dù hắn không chơi với chúng, nhưng mọi người đều phục hắn.
"Không chơi thì không chơi!" Ứng thẩm nhanh miệng nói trước.
"Được, ta nói cho ngươi biết, ta chân trần không sợ kẻ đi giày, ngươi nói đúng, ta cũng là sao chổi, ngươi đừng trách ta đến rước xui xẻo vào cửa Ứng gia!" Hàn Bất Đa âm u nhìn Ứng Tiểu Bảo, dọa cho nó khóc thét lên: "Nương ơi, nương nói đi, nương nói đi!"