Vô Tình Đạo Bị Ta Dạy Lệch Pha

Chương 4

Hàn Bất Đa biết chuyện này là từ miệng Đại Lang Hàn gia.

Đại Lang Hàn gia bị nhị thúc Hàn gia cầm chổi đuổi đánh gà bay chó sủa, miệng vẫn chết sống không chịu nhận thua: "Bạn học của ta truyền khắp rồi! Họ đều đi, sao ngươi không cho ta đi? Ta không chỉ đi, ta còn dẫn cả đệ đệ muội muội với nương cùng đi, chúng ta sẽ đi sống cuộc sống tốt đẹp, đi tu tiên, đi làm tiên nhân!"

Nhị thẩm tức giận không thôi: "Đi, ngươi cho nó đi đi! Đang yên đang lành không chịu đọc sách, chi bằng cho đệ đệ nó đọc!"

Mắt Nhị Lang lập tức sáng lên.

Hàn Bất Đa trốn trong góc tránh bị vạ lây, xem một màn kịch lớn trước mắt một cách say sưa. Tuy hắn là người xuyên việt trọng sinh, nhưng hắn cũng không tin mấy chuyện huyền huyễn như tu chân, cái kiểu chiêu mộ môn đồ không phân xuất thân trước mắt này, khiến Hàn Bất Đa không khỏi thầm mắng: Sao nào, thời cổ đại cũng có lừa đảo à? Truyền giáo?

Hàn Đại Lang khóc đến mức thở không ra hơi, bị cha đè xuống đất đánh cho một trận nhừ tử. Có lẽ là nhị thúc đã quá thất vọng về cậu con trai lớn của mình, đánh đến cuối cùng, nhị thúc ném chổi, thở dài một hơi: "Thôi thôi thôi, ngươi muốn đi thì đi, ta nói cho ngươi biết, là tự ngươi không chịu đọc sách, đừng trách chúng ta nhường cơ hội cho đệ đệ ngươi!"

Đệ đệ nào, thì lại không nói. Hàn Bất Đa không có ý định chủ động tranh giành suất này, hắn lại nghĩ, nhị thẩm nhà người ta cũng đâu phải dễ đối phó? Hơn nữa, nhỡ đầu óc của mình không ứng phó được mấy bài văn bát cổ tứ thư ngũ kinh thời cổ đại, cuối cùng không học hành ra gì, lại lãng phí suất, thật sự có lỗi với người ta.

Hàn Đại Lang nằm nhà mấy ngày dưỡng thương, vào một buổi sáng tinh mơ gà còn chưa gáy, đã lặng lẽ vác hành lý lên vai, lén lút chuồn đi. Trước khi đi, hắn ta đến tìm hai đệ đệ để từ biệt.

"Ca..." Hàn Bất Đa bị đánh thức, nghẹn lời. “Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết chỗ dừng chân ở đâu, không được thì ta đi tìm ngươi về."

"Không cần!" Trong mắt Hàn Đại Lang lóe lên ngọn lửa hừng hực. “Chớ khinh thiếu niên nghèo! Đợi ta đắc đạo, các ngươi cũng được thăng thiên!"

Nhị Lang: "... Đại ca à, học hành của ca thật sự không ra gì." Đừng tưởng rằng ta chưa từng nghe câu nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên nhé.

Hàn Bất Đa: "Không biết Ngạo Thiên ca có nghe câu sau của "chớ khinh thiếu niên nghèo" chưa..."

Chớ khinh thiếu niên nghèo, chớ khinh trung niên nghèo, chớ khinh lão niên nghèo, người chết là lớn nhất.

"Ngạo Thiên?" Đại Lang lộ vẻ thưởng thức. “Nhóc được đấy, đợi ca vào trong đó, ta sẽ tên là Hàn Ngạo Thiên!"

Xong rồi, với kiểu người bị tẩy não này thì không còn khả năng giao tiếp nữa rồi. Hàn Bất Đa lặng lẽ nằm xuống, đại ca phải đυ.ng tường Nam mới chịu quay đầu lại. Thiếu niên trung nhị* mà, phải chịu chút khổ sở thì người ta mới tĩnh tâm lại được.

* trung nhị: ý chỉ lứa tuổi học sinh cấp 2 ở Trung Quốc, vào lứa tuổi nổi loạn, thích mơ mộng hão huyền.

Hàn Bất Đa ý vị thâm trường nhét một phen đạo lý khuyên nhủ vào đầu Tiểu Ứng Tử.

Tiểu Ứng Tử dùng ánh mắt sùng bái nhìn đại ca: "Đúng!"

Năm sáu ngày cũng không thấy Hàn Đại Lang đυ.ng tường Nam quay về, phu thê Hàn gia hết giận cũng có chút hoảng hốt, nghĩ đi nghĩ lại, họ quyết định vào thành tìm Hàn Đại Lang. Cũng may lúc đó Hàn Bất Đa chết sống kéo Hàn Đại Lang lại, để lại địa chỉ quán trọ hắn ta dừng chân trong thành.

Hai người đều là nông dân thật thà chất phác, cả đời chưa từng vào thành, nhiều nhất cũng chỉ đi trấn, đã thấy phồn hoa giàu có lắm rồi. Nghĩ đến việc vào thành tìm người, không khỏi có chút bất an, bèn hỏi thăm mấy người già trong thôn.

Lão lý chính duy nhất từng vào thành vỗ đùi: "Thật sự có chuyện đó, không phải Đại Lang nhà ngươi nói dối, năm mươi năm trước, lão hủ cũng may mắn được nhìn thấy mấy vị tiên nhân đó. Nhưng mà người có thể làm đồ đệ tiên nhân, ai mà chẳng phải con nhà thế gia? Chúng ta cứ ngoan ngoãn trồng trọt, đừng bỏ lỡ thời vụ, bụng còn chưa no kìa."