Không đấu lại Ứng Tiểu Bảo, cũng sợ tiếng khóc nháo làm nhiều người trong thôn đến, chuyện này mà náo loạn lớn truyền ra ngoài, mặt mũi nhà mình cũng không đẹp, Ứng thẩm nghiến răng: "Thôi thôi, giải tán hết đi, nhóc thối tha, tự ngươi lại đây!"
Cuối cùng Hàn Bất Đa cũng chỉ có thể hung dữ ném lại một câu với Ứng thẩm: "Chớ khinh thiếu niên nghèo!"
Ứng thẩm ở sau lưng khinh bỉ cười nhạo.
Nhị thúc Hàn gia còn chưa kịp chui lại vào chăn, đã bị một bóng người vội vã xông vào xô ngã: "Nhị thúc, cầu xin ngươi! Dẫn ta cùng vào thành đi, ta đi tìm đại ca, tiện thể nhìn Tiểu Ứng Tử một cái, một cái thôi cũng được!"
Nhị thúc Hàn gia dở khóc dở cười, nhưng lại có chút mềm lòng. Mình được đại ca nuôi lớn, đại ca chỉ có một mụn con này, nhưng Đại Lang nhà mình ham đọc sách, Nhị Lang ham chơi, đều không thân thiết với Bất Đa. Ông biết Bất Đa chơi với nhóc câm Ứng gia bên cạnh, có lẽ cùng cảnh ngộ, khiến Bất Đa có tình huynh đệ với nhóc câm.
"Dẫn ngươi vào thành làm gì?" Nhị thẩm trừng mắt. “Thêm một cái miệng, đồ ăn trong thành đắt bao nhiêu hả?"
Đầu óc Hàn Bất Đa xoay chuyển nhanh chóng: "Nhưng đại ca thích cháu mà, ngươi xem đại ca bằng lòng nói cho ta địa chỉ dừng chân của hắn ta, chứng tỏ ta là đệ đệ đáng tin cậy của hắn ta, ta cầu xin hắn ta về, hắn ta nhất định bằng lòng!"
"Được rồi.” Nhị thúc quyết định. “Ta cũng lớn tuổi rồi, không dẫn người khác nữa, chỉ dẫn con cháu nhà mình. Ngủ đi, sáng mai dậy, xe bò nhà Ứng đại thúc đầu thôn vừa hay lên thành, có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn."
Nhị Lang có chút ghen tị. Nhưng thật sự bắt hắn ta vào thành, hắn ta cũng không dám, thành lớn lắm! Nương nói, ở đó có rất nhiều kẻ xấu thu thập tàn phế, chuyên bắt cóc trẻ con nhà nghèo, chặt tay chân đi ăn xin gì đó, đáng sợ lắm! Ít nhất, đợi hắn ta lớn hơn chút nữa rồi đi.
Trời còn chưa sáng, nhị thúc đã dẫn Hàn Bất Đa ngồi trên xe bò lắc lư.
Hàn Bất Đa không buồn ngủ chút nào, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận, Tiểu Ứng Tử đáng thương, thảo nào tối đó không ăn bánh, có lẽ là cảm thấy y cũng không sống nổi nữa, dứt khoát nhường cho mình ăn no bụng! Khẳng định là Ứng thẩm đưa nó đi học nghề, mấy năm sau báo bệnh chết cho tộc, một cô nhi không cha không mẹ, ai thèm quan tâm đến tung tích của y, quan tâm đến sống chết của y chứ?
"Mau đến đây! Mau đi thử đi!"
Còn chưa vào cửa thành, đã cảm nhận được bầu không khí nóng hừng hực này. Hàn Bất Đa vội vàng nuốt khan đồ khô rồi theo mọi người vào thành, lại phát hiện, đường lớn ngõ nhỏ, người người đều bàn tán chuyện đắc đạo thành tiên.
Má ơi, vụ lừa đảo này lớn thật... Sao hoàng đế không làm tuyên truyền chống lừa đảo nhỉ. Hàn Bất Đa nhìn đám đông sôi sục, thật sự sợ hãi: cuồng nhiệt là của họ, còn ta chỉ thấy ồn ào.
"Làm phiền hỏi một chút, khách điếm Vân Lai đi đường nào?" Kéo kéo nhị thúc đang ngây người, Hàn Bất Đa chủ động đảm nhận nhiệm vụ chính: tìm đại ca. Chỉ có tìm được đại ca, hắn mới có thể tìm được Tiểu Ứng Tử!
"Này.” Người qua đường thấy mất kiên nhẫn, nhưng nhìn đứa trẻ nghèo khó lễ phép, lại nuốt lời vào bụng, coi như làm việc thiện tích đức. “Ngươi đi..."
Ở một nơi khác, chỗ ở của tiên nhân cũng đang trò chuyện.
"Sư huynh, chúng ta đến lâu như vậy, cũng không có mấy người có tư chất." Nữ tử thanh lệ bất mãn vuốt vuốt tóc mái. “Phong thành vẫn nhỏ quá, cứ ở lại đến tối nay đi, ngày mai chúng ta về tông môn."
Nam tử kia khẽ gật đầu: "Cũng gần xong rồi."
Gần đến hoàng hôn, Hàn Bất Đa mới tìm được Hàn Đại Lang đang co ro trong góc tường gần khách điếm Vân Lai, mặt mày xám xịt.
Người người đến cầu tiên, khách điếm Vân Lai tăng giá cao như vàng, mấy học sinh, dù có tiền thì cũng nào chịu nổi tiêu pha như vậy, hơn nữa, trong mấy người thì một người cũng không được chọn. Hàn Đại Lang chỉ cảm thấy mất mặt, lại không chịu về nhà, cả ngày cứ lượn lờ ngoài đường.
"Về nhà." Nhị thúc thở dài, cũng không trách móc gì. “Tối nay chúng ta ngủ tạm ở đây một đêm, sáng mai chúng ta sẽ ra khỏi thành về nhà. Bất Đa, ngươi đi tìm Tiểu Ứng Tử đệ đệ nhà ngươi xem sao, nếu thật sự... Ngươi về nói với nhị thúc, nhị thúc tìm cách giúp ngươi." Bất Đa lanh lợi lắm, nhị thúc rất yên tâm về đứa bé này, hơn nữa nói thật lòng, Đại Lang ở trong trạng thái này, ông cũng không dám rời đi.
Hàn Bất Đa cũng không quan tâm đến chuyện này. Hắn đã dò hỏi được địa điểm rồi, thừa dịp trời chưa tối hẳn, cắm đầu chạy như bay.
Tiểu Ứng đệ, cố lên!