Diệp Phi vừa ngân nga hát, vừa mổ xẻ con sói ra từng khúc.
Vừa hát, cô vừa cảm thán:
“Chuyện tình của nó chắc là tình yêu lành mạnh đấy, vì gan ruột chẳng có gì bị đứt đoạn cả. Ừm, tim cũng rất khỏe mạnh, đập đều, không có vấn đề gì...”
Giọng nói của Diệp Phi chậm rãi và ngọt ngào, nhưng động tác trên tay lại vô cùng gọn gàng và hiệu quả. Kỹ thuật cắt khối thi thể của cô thuần thục đến đáng sợ, chỉ lấy nội tạng ra, không phá hoại gì thêm.
Trong nội tạng còn sót lại nhiều mảnh thi thể chưa tiêu hóa. Quy Vân Từ bước lại gần bên cạnh Diệp Phi, trên gương mặt nhã nhặn ôn hòa mang theo nụ cười dịu dàng như anh trai nhà bên.
“Lẽ ra cô nên mổ dạ dày trước.”
Diệp Phi lắc đầu: “Tôi sợ mình sẽ nôn ngay lập tức. Tôi là người… Không thích thấy máu.”
Yến Thác gãi mũi, không lên tiếng.
Quy Vân Từ dùng tay khẽ lật phần dạ dày của người sói, cách lớp chất lỏng tanh tưởi ấy mà mò mẫm, rất nhanh đã nhận ra bên trong có gì.
Anh kể lại những thứ bên trong dạ dày cho Diệp Phi nghe, ánh mắt tối lại khó dò, cười nói với cô:
“Có nhiều chuyện… Cô còn chưa từng thấy. Thế giới này, rất đáng sợ.”
Diệp Phi gật đầu: “Tôi từng thấy người có mắt như tia X rồi, nhưng tay anh giống tia X thật đấy, đúng là đáng sợ thật.”
Quy Vân Từ: “…”
Anh vốn không định nói về bản thân mình. Anh nói những điều đó chỉ để dẫn dắt sang chuyện kế tiếp.
Rõ ràng là... giờ không cần dẫn gì nữa rồi.
Yến Thác cười phá lên: “Thỏ con, cô thông minh thật đấy. Đúng! Quy Vân Từ mới là kẻ nguy hiểm nhất ở đây! Anh ta dùng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa đó lừa không biết bao nhiêu người! Thực chất, anh ta chính là tên biếи ŧɦái cuồng phân xác lớn nhất!”
Quy Vân Từ không thèm để ý đến Yến Thác, vẫn dịu giọng nói với Diệp Phi, như thể kiên nhẫn khai trí cho cô:
“Mọi người thường hiểu lầm tôi. Tôi không thích phân xác. Tôi chỉ đơn thuần là yêu thích nghiên cứu. Giống như cô vậy, luôn tò mò về mọi thứ.”
“Thế giới kỳ quái này có vô vàn sinh vật mà "thế giới bên ngoài" không bao giờ nhìn thấy. Với chúng ta, nơi này là một kho báu khổng lồ, đúng không?”
“Tôi muốn cùng cô nghiên cứu thế giới này. Tôi có thể bảo vệ cô. Mục tiêu là cùng đồng hành. Tôi thực sự rất thích kỹ năng của cô. Tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác rất ăn ý.”
Lần đầu tiên, Quy Vân Từ nảy sinh ý định đồng hành với người khác.
Trong mắt anh ánh lên tia sáng, hắn và Diệp Phi đúng là “Cùng chung chí hướng.” Hơn nữa, anh mạnh hơn cô rất nhiều. Vừa đến một thế giới nguy hiểm như vậy, có một chỗ dựa vững chắc không phải là điều xấu, phải không?
…Phải không?
Diệp Phi thì chẳng buồn nghe mấy lời đó.
Đây đúng là một kho báu, nhưng người có thể sở hữu kho báu chỉ có thể là một mình cô.
“Đồng hành” à?
Từ đó có thể dùng giữa sói và thỏ được không?
Một con thỏ đi cùng kẻ săn mồi, giá trị duy nhất chính là… Lương khô dự phòng.
Thực lực cách biệt quá lớn thì sẽ không thể tồn tại sự bình đẳng về địa vị, điều này sẽ không thay đổi chỉ vì cô là một “cô gái xinh đẹp” hay “dễ thương.” Bởi vì… tất cả đều là cùng một loài.
Diệp Phi vừa định từ chối một cách uyển chuyển: “Nếu ở bên anh, tôi sẽ không nhịn được mà ra tay với anh—”
“…”
“Ê.”
Giọng Yến Thác đầy bực dọc cắt ngang lời Diệp Phi, trong đôi đồng tử dọc hẹp dài của hắn ngập tràn sát khí.
Yến Thác không “mặn mòi” như Quy Vân Từ, anh ưa kiểu đơn giản thô bạo, chưa bao giờ có hứng thú với mấy màn phân xác biếи ŧɦái. Nhưng không ngờ Quy Vân Từ lại dám đào góc tường của anh ngay trước mặt anh.
Yến Thác để trần phần thân trên rắn chắc, nhếch môi lạnh lùng:
“Muốn cướp thỏ con của tôi? Quy Vân Từ, Coi tôi chết rồi chắc?”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Diệp Phi.
“Đi theo tôi.”
Quy Vân Từ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, đứng bên cạnh Diệp Phi:
“Đi theo anh? Một kẻ thô lỗ không biết nghệ thuật như anh chỉ làm cô ấy lãng phí tiềm năng.”
Yến Thác xoay xoay cổ tay, định đưa tay ôm Diệp Phi vào lòng. Nhưng vừa thấy cô còn đang cắt phổi, nghĩ ngợi một chút bèn thu tay lại, khóe mắt hất lên, ngạo nghễ liếc nhìn Quy Vân Từ.
“Tôi đúng là thô lỗ thật, nhưng muốn gϊếŧ anh thì dễ như bóp chết một con gà.”
Quy Vân Từ cũng đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy cũng tốt.”
Giữa hai người đàn ông lập tức tràn ngập sát khí. Cả hai đều chẳng phải dạng ngại ra tay, nếu đã muốn giành lấy Diệp Phi, thì cách duy nhất là phải gϊếŧ chết đối phương!
Yến Thác cúi đầu nhìn Diệp Phi, nhếch môi lạnh lùng:
“Nhìn đi, tôi có thể dùng tay bóp chết tên mặt trắng kia ngay tại chỗ.”
Diệp Phi ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, đôi mắt cong cong cười tươi rói, đưa cho Yến Thác một đoạn… Ruột, rồi dịu dàng dễ thương lại còn rất chu đáo nói:
“Quan hệ cửa sau thì tốt nhất nên đeo bao, để phòng vi khuẩn trong trực tràng gây nhiễm trùng, có lợi cho sức khỏe đôi bên. Cái này tôi đã rửa sạch bằng máu rồi, vẫn tốt hơn là tiếp xúc trực tiếp với vi khuẩn trong ruột.”