Anh bước tới bên cạnh Diệp Phi, nhìn cô vừa như bị ép buộc mà nôn khan không dứt, vừa hưng phấn lại thuần thục mà rạch cổ, kiểm tra thi thể người sói.
Biểu cảm và động tác kia… Thật là vi diệu.
Sau đó, cô rạch mở l*иg ngực, phơi bày nội tạng bên trong.
Quy Vân Từ khẽ cười, cúi đầu sát tai Diệp Phi, nhẹ giọng nói: “Nó vốn là con người, vì thế giới này mà dần biến thành người sói. Đối với những người tham gia trò chơi như bọn tôi, thế giới ban đầu của các người gọi là “thế giới bên ngoài”, còn nơi này được gọi là “thế giới bên trong”.”
“Ở mỗi thế giới, bọn tôi sẽ đóng vai những thân phận khác nhau. Có lúc là người, có lúc là quái vật, có khi là ma quỷ. Rời khỏi thế giới này rồi thì lại trở về thân phận ban đầu.”
Cuối cùng Quy Vân Từ cũng tỏ vẻ lương thiện, định phổ cập chút “kiến thức thường thức” của thế giới này cho Diệp Phi, hệt như đang nói với một người chơi mới về luật chơi vậy.
Yến Thác đứng bên cạnh khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy khinh miệt.
Anh hiểu rất rõ, câu nói vừa rồi của Quy Vân Từ chẳng phải vì lòng tốt, mà là có ác ý, cố ý muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Diệp Phi.
Gϊếŧ một con vật, người ta có thể không thấy gì cả.
Nhưng gϊếŧ một con người, một đồng loại... Dù sao cũng sẽ khiến cô ta lộ ra chút áy náy hay do dự chứ?
Nếu nói đây là lần đầu tiên người phụ nữ này gϊếŧ người, vậy thì động tác và kỹ thuật của cô còn lạnh lùng và chuyên nghiệp hơn cả anh lúc trước. Điều đó khiến sâu trong lòng Quy Vân Từ không khỏi dấy lên cảm giác khó chịu, một loại không cam lòng. Anh muốn thấy vẻ mặt thất bại của Diệp Phi.
Nhưng Diệp Phi thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Gϊếŧ người hay gϊếŧ động vật, trong bối cảnh thích hợp, đối với Diệp Phi mà nói chẳng khác gì nhau.
Bởi vì bên kia đều là kẻ muốn gϊếŧ cô.
Nếu cô không tự bảo vệ mình, thì chỉ có con đường chết.
Thợ săn chẳng bao giờ thương hại con mồi, con mồi tất nhiên cũng không cần thương tiếc thợ săn. Thương hại là một loại cảm xúc vô dụng, trong mối quan hệ đối lập tuyệt đối, chẳng cần chút thương xót thừa thãi nào.
Điều quan trọng là, cuối cùng ai mới là con mồi.
Rõ ràng, kẻ chết mới là con mồi.
Hơn nữa nói cho chính xác, việc cô làm chỉ là tự vệ chính đáng… Ừm, có thể hơi quá tay một chút.
Sắc mặt và tâm trạng của Diệp Phi vẫn không có chút gợn sóng nào. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt của Quy Vân Từ cứ nhìn mãi không rời, nên cô suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
“Nó vốn là sói, nhưng lại biến thành người. Tôi nghĩ tôi biết lý do rồi.”
Quy Vân Từ hơi nheo mắt, giấu đi tia sắc bén trong đáy mắt.
Không hổ danh là con quái vật mà dù phải hy sinh tính mạng cũng phải đưa vào “thế giới bên trong”, người phụ nữ này lại có thể nhanh như vậy đã phát hiện ra bí mật của trò chơi?
Yến Thác thì dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Phi, chẳng thèm để tâm đến vũng máu trên đất, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác:
“Cô đúng là cái gì cũng biết. Nào, nói tôi nghe với, tôi chẳng hiểu gì sất.”
Yến Thác không nói dối.
Anh chỉ mê mẩn sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi gϊếŧ chóc, chứ không thích động não. Thế giới này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh chẳng mấy bận tâm. Nhưng anh lại rất tán thưởng sự thông minh của Diệp Phi.
Diệp Phi vừa cắt phần ruột già, vừa mở miệng: “Nó biến thành sói… có lẽ cũng là vì… tình yêu.”
Quy Vân Từ: “…”
Yến Thác cong khóe môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khóe môi Diệp Phi. Bộ não hắn đơn giản hơn Quy Vân Từ nhiều, nghĩ gì là hỏi nấy.
“Cô quen nó à? Hay là… Cơ thể nó biết kể chuyện?”
Bọn mê xác chết thường nói “thi thể biết nói”, ý là như vậy sao?
Diệp Phi cầm dao mổ nội tạng, vừa nghiêm túc lật xem, vừa cảm thấy kinh tởm đến nỗi suýt nôn, lại vừa có chút phấn khích. Đối diện câu hỏi của Yến Thác, cô cất giọng ngân nga đáp:
Vì em anh hóa thân thành người sói
Vì em anh nhuốm màu điên dại
Vì em anh khoác lớp ngụy trang dày cộp
Vì em anh đánh đổi cả trái tim.
“Cầu Phật, nghe bao giờ chưa?”
***
Diệp Phi hát nghe rất có hồn, giọng cô ngọt như mật, cách cô hát cứ như đang cất lên một bản tình ca. Mà thực ra, cô đúng là vừa “lật xem nội tạng”, vừa hát tình ca thật.
Bài hát của cô khiến cả Quy Vân Từ và Yến Thác đều lặng thinh.
Yến Thác bình thường vốn ít nói đã đành, đến cả kiểu người bụng dạ thâm sâu như Quy Vân Từ cũng không tìm nổi lời nào để bắt kịp câu chuyện của Diệp Phi.
Quy Vân Từ đưa bàn tay thon dài che miệng mình lại, bởi vì anh cũng không chắc nếu không che thì sẽ lộ ra biểu cảm gì nữa. Lặng đi một lúc, anh mới mở miệng:
“Bài này… Cổ lắm rồi đấy.”
Diệp Phi giải thích: “Tuổi bài nó cũng cổ, rất hợp cảnh mà. Tôi phát hiện ra, hát có thể giúp tôi không bị buồn nôn nữa, đúng là hiện tượng tốt. Tôi cũng biết mấy bài trẻ hơn đó ‘Nhìn tay trái tay phải một nhịp chậm rãi, tay phải tay trái nhịp chậm chồng lên nhau...’”