Quy Vân Từ ngồi thẳng dậy trên chiếc giường chật hẹp, ánh mắt dịu dàng lộ ra một tia tán thưởng khó nhận ra.
Anh thích những người dứt khoát gọn gàng.
Người phụ nữ này có lẽ vẫn chưa chính thức là một bác sĩ, nhưng rõ ràng cô đã có đầy đủ những tố chất cơ bản của một bác sĩ.
Một đôi tay ổn định.
Một trái tim vững vàng.
Những động tác nhanh nhẹn, dứt khoát.
Và sự hiểu biết về cấu tạo bên trong của sinh vật sống.
Người sói cắn chặt tay Diệp Phi, cái miệng to khép lại, song năng lực trời sinh dùng răng xé xác con mồi lại biến mất không dấu vết.
Miệng của nó không tài nào dùng sức được, giống như có nhóm cơ nào đó trong khoang miệng đã bị hủy hoại, nó chỉ có thể khép miệng chứ không thể cắn mạnh, giống hệt như một con búp bê bị hỏng. Thậm chí, miệng nó không phải tự khép lại, mà là phần hàm trên mất lực, rũ xuống khiến miệng khép lại.
Đồng tử của người sói co lại.
Nó nhìn Diệp Phi, ánh mắt không còn hung ác nữa mà đầy sợ hãi.
Người phụ nữ này… Rốt cuộc là quái vật gì?
Nó đã sống trong thế giới “bên trong” một năm rồi, sao chưa từng nghe qua có người như thế?
Ánh mắt nó lại chuyển về phía Quy Vân Từ và Yến Thác, trong lòng đầy tuyệt vọng và hối hận.
Phải rồi… Sao nó lại không nghĩ tới chứ? Có thể ở cùng phòng với hai tên tội phạm bị truy nã cấp SS, lại còn là hai con quái vật máu lạnh nổi tiếng, sao có thể đơn giản chỉ vì cô ta đẹp?
Hai tên tội phạm này rõ ràng đều là loại không có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, không gần nữ cũng không gần nam!
Trong lòng người sói đầy ăn năn, chỉ là nó vẫn còn một chút hi vọng mong manh, mong Diệp Phi là con gái, sẽ mềm lòng mà tha cho nó.
Con gái mà, lúc nào chẳng dễ mềm lòng hơn, đúng không?
Cơ bắp trong miệng bị phá hủy, nó không thể nói được, khiến nó sốt ruột trong lòng nhưng nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt, trong miệng phát ra tiếng ú ớ mơ hồ, cố gắng tỏ ra mình như một đứa trẻ lạc đường muốn quay đầu.
Giọng Diệp Phi ngọt ngào vang lên, cảm thán: “Thật là một đứa trẻ đáng thương.”
Người sói thấy có hy vọng, vội vàng nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp, nước mắt ròng ròng không dứt.
Diệp Phi thấy nó đáng thương, bèn dùng tay tách miệng nó ra, sau khi rút tay mình ra thì cầm dao cắt đứt động mạch cảnh của nó.
Nói trắng ra là... Làm gỏi nó ngay tại chỗ.
Không chút do dự, không một chút thương xót, thậm chí không có chút tò mò nào.
Không hỏi nó là ai, cũng không hỏi nó đến làm gì.
Chỉ đơn giản như vậy: Dao vung lên, máu phun trào.
Máu bắn tung tóe. Sau khi xác nhận đối phương đã chết, Diệp Phi lập tức né sang một bên, ôm bụng nôn khan không ngừng.
Yến Thác cũng thuận thế di chuyển, tránh được việc bị dính máu, thi thể và vũng máu rơi lộp bộp xuống đất, trong mắt người sói vẫn còn đọng nước, trong lúc mất máu mà trợn to mắt, bên trong đầy vẻ mơ hồ và không cam lòng!
Nó chưa từng nghĩ rằng sau khi vật lộn cả năm trời trong “thế giới bên trong”, là một tội phạm truy nã cấp S, vào bệnh viện này vốn dĩ là có thể nghiền nát 80% người chơi, vậy mà… Lại bị hạ gục chỉ trong vài chiêu!
Nó không cam lòng, không cam lòng!
“Chắc mày không cam lòng đâu nhỉ.” Diệp Phi rất thấu hiểu: “Đừng lo, có lẽ tao sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mày.”
Lời cảm thông ấy chẳng mang lại chút ấm áp nào cho nội tâm người sói.
Bởi vì tim nó đã ngừng đập rồi.
Yến Thác cảm thấy càng thú vị hơn: “Tôi cứ tưởng cô là một kẻ máu lạnh vô tình, ai ngờ còn muốn giúp nó hoàn thành tâm nguyện?”
Diệp Phi nôn khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Cứu người là bổn phận của tôi, tôi là một người dịu dàng.”
Không dịu dàng thì làm sao làm bác sĩ được?
Yến Thác nhìn cô gái mặt mũi đẫm máu, vẫn nở nụ cười ngọt ngào như búp bê, con dao trong tay vẫn đang nhỏ máu, vậy mà miệng lại cất lên chất giọng dễ thương nhất thế gian mà nói rằng: “Tôi là một người dịu dàng.”
Trớ trêu thay, cô gái này quả thực trông rất dịu dàng: Dùng con dao nhẹ nhàng nhất, nét mặt ngọt ngào nhất, làm ra những chuyện tàn nhẫn nhất.
Thú vị thật đấy. Thú vị đến mức không chịu nổi.
Khóe môi Yến Thác cong lên điên cuồng.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối xen lẫn vào nhau, Quy Vân Từ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Diệp Phi.
“Tôi tưởng cô sẽ hỏi vài câu.”
Diệp Phi nhìn bàn tay đầy máu của mình, cau mày khó chịu, cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
“Hỏi gì cơ? Lời nói chưa chắc là thật, điều tôi cần biết, cơ thể nó sẽ cho tôi biết hết.”
Nói tới đây, Diệp Phi vừa đè nén cơn buồn nôn, vừa cười, tay vẫn đầy máu.
“Không phải có câu: Cơ thể đàn ông thành thật hơn cái miệng sao?”
Quy Vân Từ: “…”
Yến Thác: “…”
“Câu này… còn có thể dùng theo kiểu đó à?”
Quy Vân Từ im lặng một thoáng, rồi đứng dậy khỏi giường. Vốn dĩ không gian đã nhỏ hẹp, giờ càng thêm ngột ngạt, đến mức tiếng Diệp Phi nôn khan cũng trở nên vô cùng chói tai.