Vào Vô Hạn Lưu: Đoàn Sủng Còn Điên Hơn Phản Diện!

Chương 5: Bắt được mày rồi

Hơi thở ngoài cửa ngày càng dồn dập.

Khi khoảng cách giữa Diệp Phi và nó chỉ còn hơn một bàn tay, con quái vật đột ngột vươn cánh tay khổng lồ ra chộp lấy cô.

Từ khe cửa, một gương mặt sói dữ tợn thò vào, lớp lông xám xịt rậm rạp bao phủ toàn bộ, mõm dài nhô ra phía trước. Nó há miệng thật to trong cơn hưng phấn, nước dãi nhớp nháp nhỏ xuống, bốc lên một mùi hôi tanh kinh tởm.

"Bắt được cô rồi!"

"Bắt được mày rồi~"

Trong phòng đồng thời vang lên hai giọng nói, một khàn đặc trầm thấp, một trong trẻo ngọt ngào.

Quái vật đầu sói vươn tay chộp lấy cổ áo Diệp Phi, thở hổn hển, chuẩn bị kéo cô qua rồi nuốt chửng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, nó bỗng nhận ra tay mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào!

Cảm giác như một sợi thần kinh quan trọng đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Đúng vậy, là bị cắt đứt hoàn toàn.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Quái vật ngây ra một giây.

Trước mắt nó là một cô gái nhỏ nhắn, đứng trần chân trên nền gạch lạnh, đầu nghiêng nghiêng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Cô khẽ cười, tự lẩm bẩm:

"Oa, nơi này thật thú vị. Bác sĩ ở đây đều không phải người sao? Nếu đã không phải người... có phải là để giảm bớt cảm giác tội lỗi cho tôi khi ra tay không?"

Quái vật đầu sói lập tức thu tay, định lùi lại.

Người phụ nữ này quá đáng sợ!

Cô ta dụ nó tới đây chỉ để gϊếŧ!

Quan trọng hơn là, con ả này có thể cắt đứt gân tay của nó một cách chuẩn xác chỉ trong tích tắc!

Quái vật đầu sói lập tức lùi về.

Chỉ là, làm sao Diệp Phi có thể để một sinh vật độc đáo như thế trốn thoát?

Cô thích giải phẫu người đẹp, còn động vật kỳ lạ thế này…Cô không chắc có muốn mổ xẻ không, nhưng sự độc lạ của nó khiến cô phấn khích.

Cảm giác buồn nôn này... hoàn toàn có thể chịu đựng được.

Diệp Phi nở nụ cười, đôi mắt cong lên như vịnh hồ phẳng lặng.

Đương nhiên, cô không thể đấu lại một con quái vật biến hình như thế này.

Nhưng... Hiểu biết về giải phẫu động vật và sinh vật nhân hình của cô thuộc hàng đỉnh cao. Vậy nên, nó không trốn thoát được.

Con sói cố gắng chạy ra khỏi cửa, nhưng cả tay lẫn chân đều bị còng sắt khóa chặt. Tốc độ của nó hoàn toàn không thể sánh được với một Diệp Phi nhỏ bé nhưng linh hoạt.

Chỉ trong chớp mắt.

Gân tay, gân chân của nó đã bị cắt đứt, giống hệt như trong những tiểu thuyết võ hiệp xưa.

Bây giờ, con sói chỉ có thể giãy giụa trên sàn nhà như một con giun.

Không tính là đau đớn quá mức, vậy nên nó không kêu thảm thiết.

Yến Thác thong thả tiến đến bên Diệp Phi, vẫn để trần nửa thân trên.

Anh cúi người tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, giọng cười trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phả lên da cô.

"Thỏ con à, đôi tay nhỏ nhắn của cưng cũng nhanh đấy."

Anh thực sự rất thích đôi tay vừa nhanh vừa chính xác này.

Con sói vừa thấy Yến Thác có ý định ra tay, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo khỏi nỗi sợ hãi khi bị một con "gà yếu ớt" Diệp Phi (trong mắt nó) lừa gạt.

Nó biết, nếu không hành động ngay bây giờ, mạng nó sẽ chấm dứt tại đây!

Bất ngờ... Nó bật thẳng người dậy, phần thân trên kéo dài, máu trong khoang miệng tanh nồng, há to cái mõm khổng lồ, lao thẳng về phía đầu Diệp Phi, định cắn nát cô ngay lập tức!

Chẳng biết nó đã ăn qua không biết bao nhiêu người hay những thứ khác, giữa kẽ răng vẫn còn mắc lại những sợi thịt, thậm chí còn lẫn cả vài sợi tóc phụ nữ!

Yến Thác theo bản năng vươn tay, định chắn trước Diệp Phi. Mà Diệp Phi thì nhăn mày, che miệng, bắt đầu nôn khan.

Cô vừa nôn vừa cố gắng nói: "Không có ý thức vệ sinh răng miệng gì cả. Lát nữa còn phải đánh răng cho mày nữa đấy."

Cô không thích những mẫu vật bẩn thỉu.

Vừa nói dứt câu, dao mổ trong tay cô đột ngột vung lên!

Chớp mắt, mũi dao cắt thẳng vào khoang miệng con người sói!

Ngay lập tức, miệng nó đột nhiên khép chặt lại, nuốt trọn cả cánh tay của Diệp Phi!