Một câu nói của Diệp Phi khiến bầu không khí căng thẳng giữa hai tội phạm truy nã cấp SS lập tức trở nên kỳ quặc và bối rối.
Yến Thác nheo đôi đồng tử màu hổ phách lại, càng nhìn Quy Vân Từ càng thấy ngứa mắt. Nhưng bởi vì mấy lời không bình thường của Diệp Phi mà anh cũng không còn lòng dạ nào để tiếp tục cãi vã, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác nhìn cô.
Quy Vân Từ vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng mỉm cười, chỉ là trong lòng lại nhạy bén nhận ra một điều.
Đoạn ruột kia… Tại sao cô lại đưa cho Yến Thác mà không phải là anh?
Cô cho rằng… Anh là người nằm kèo dưới à...
Quy Vân Từ chợt thấy nghẹn cái l.ồ.n.g ngực.
Tính cách anh đúng là không thô lỗ bằng Yến Thác, làn da cũng trắng hơn Yến Thác một chút nhưng ở bất kỳ phương diện nào khác, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng anh mới là người phía trên! Anh cũng có tám múi bụng đàng hoàng đó nha!
Hơn nữa, cô gái này còn đưa ra một đoạn ruột dài như vậy sao cô ấy không nghĩ thử xem, biết đâu Yến Thác chỉ là cây đại thụ treo ớt nhỏ?
Yến Thác tức, Quy Vân Từ còn tức hơn, cả căn phòng tràn ngập áp suất thấp, không khí đặc quánh đến mức như sắp có án mạng xảy ra đến nơi, hoàn toàn đúng kiểu bầu không khí trước một vụ thảm sát.
Diệp Phi cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. EQ của cô không hề thấp, nhưng lại hoàn toàn mù tịt với những cảm xúc bình thường của con người. Cô có cách hiểu riêng, vừa méo mó vừa kỳ dị với mọi sự vật xung quanh.
Từ lúc rạch thử hai người đàn ông này một nhát, cô đã phát hiện bọn họ không dễ mổ một chút nào. Ít nhất là với trình độ hiện tại của cô, chưa đủ khả năng để cắt tỉa hai cơ thể hoàn mỹ như thế.
Cho nên… Có nên tạm thời kéo gần quan hệ đã?
Ví dụ như...
Tìm cách gϊếŧ chết bọn họ, thế thì muốn “kéo gần” kiểu gì cũng được.
Diệp Phi lôi theo cái xác người sói đứng dậy.
“Ừm, cửa mở rồi, tôi ra trước nhé. Hai người cứ tự nhiên, tôi tuyệt đối không làm phiền đâu!”
Vừa dứt lời, cô nhấc chân bước đi. Nhưng vừa đi được hai bước, đã bị Quy Vân Từ nắm cổ áo kéo lại.
Yến Thác cũng không chịu thua, túm lấy Diệp Phi, khóe môi nhếch lên nửa cười nửa không, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
“Nếu có xử*, thì cũng là tôi xử cô! Dám bỏ chạy? Bây giờ tôi sẽ... Không dùng cái ruột chưa rửa kia của cô đâu, tôi không xài!”
(*Gốc “G”: Là mượn tiếng Anh "G.r.a.p.e" (viết lệnh tránh lọc từ), thường được hiểu là ám chỉ hành vi t.ấ.n c.ô.n.g t.ì.n.h d.ụ.c trong ngôn ngữ mạng, trong sảng văn thường dùng theo kiểu đùa giỡn, trêu ghẹo. Nhưng tui không nghĩ ở chỗ này anh Thác ảnh “giỡn” đâu=))))
Quả nhiên, Diệp Phi đúng là bác sĩ.
Người bình thường dù có cứng rắn đến đâu, gặp Diệp Phi rồi cũng bị ép thành… Bất lực.
Chỉ là, Yến Thác không phải người bình thường.
Nắm đấm của Yến Thác vô thức buông lỏng ra. Vốn dĩ anh là kiểu người hoàn toàn hành động theo bản năng, ở vào tình huống này, anh thường chẳng nghe ai nói gì cả, chỉ muốn đập vỡ sọ kẻ khiến anh tức giận.
Nhưng giọng nói mềm nhũn của Diệp Phi vang bên tai lại khiến anh bực mình đến phát điên.
Ruột già, ruột già, cứ nhắc mãi đến ruột già! Rõ ràng anh vừa nói gì, con thỏ con này chẳng nghe lọt một chữ nào! Thật là...
Diệp Phi nghĩ ngợi, bèn lên tiếng giải thích:
“Tôi nói nhầm rồi, đây không phải ruột già, mà là...”
“Ai thèm quan tâm mấy thứ đó?”
Yến Thác chụp lấy cổ tay Diệp Phi.
Anh từng nghiền nát xương sọ và cánh tay của không ít phụ nữ. Nắm trúng cổ tay mảnh khảnh như thế này, bản năng của anh là muốn bẻ gãy ngay. Chỉ là, nghĩ đến đôi tay này còn có thể múa dao ra những kỹ thuật thú vị, anh liếʍ môi, cố kìm lại cơn thèm khát máu tươi.
Trong lúc không khí trong phòng trở nên yên ắng, bên ngoài cánh cửa chưa khép kỹ lại lần nữa vang lên tiếng bước chân.
Lần này tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, giống như ai đó đang điên cuồng chạy trốn trong hành lang. Tiếp đó, cửa bị đẩy bật ra, một cô gái bằng tuổi Diệp Phi, quần áo bị xé rách một nửa, gương mặt đẫm nước mắt, lảo đảo lao vào phòng.
Tóc cô ta rất dài, dài đến mức che kín cả mặt. Toàn thân run rẩy, hành động rõ ràng là đang liều mạng chạy trốn.
Cô gái vừa vào lập tức đóng chặt cửa lại, cả người đầy máu me và vết thương, trông cực kỳ thê thảm.
Sau khi khóa cửa xong, cô gái run rẩy quay đầu lại, dường như nhìn thấy trong phòng có ba người đều rất đẹp, lập tức nhẹ nhõm thở phào.
Cô gái tóc dài nghẹn ngào nói:
“Cuối… Cuối cùng tôi cũng gặp được người bình thường rồi… Đây là đâu vậy? Sao tôi vừa ngủ dậy đã bị đưa đến chỗ kỳ lạ này… Mấy người… Cũng là bị đưa vào đây vô lý như tôi phải không? Tôi… Tôi có thể đi cùng mọi người được không?”
Diệp Phi cũng đúng là ngủ một giấc rồi bị đưa đến đây, xem ra người xui xẻo không chỉ có mình cô.
Yến Thác nheo mắt đầy khó chịu, anh cực kỳ ghét bị làm phiền lúc này.
Có một tên chóa như Quy Vân Từ ở đây đã đủ khiến anh ngứa mắt muốn gϊếŧ người rồi, giờ lại thêm một đứa nữa?