Vi Vi cùng nàng tới phía trước, quản lý chương trình vui vẻ hướng dẫn: "Mời cô nương đưa tay vào vị trí này."
Tiểu Tinh nhanh nhẹn cho tay vô sờ sờ một hồi, cuối cùng thấp thỏm rút ra chiếc hộp nhỏ xíu.
"Đến tỷ kìa." Nàng liếc qua cô.
Cô ấy bóc xong đã vội mở ra ngay, hình như kết quả không được tốt, quay sang nhìn nàng tò mò: "Như nào rồi? Ta là số 26."
Đúng lúc Tiểu Tinh cũng vừa mở ra luôn, đôi mắt nàng tròn xoe: "Vật... nhỏ?"
Vi Vi dụi dụi hàng mi, không tin được thốt lên: "A, cô may mắn thật. Không biết Đuôi Nhỏ sẽ là ai nhỉ? Ta có chút mong là thái tử bóc trúng đó."
Nàng đột nhiên mỉm cười. Nếu thái tử thực sự bóc trúng "đuôi nhỏ" thì nàng sẽ tin... hắn và nàng là lương duyên trời định. Khi ấy nàng xem suy nghĩ đến việc cho hắn một cơ hội ở bên mình.
Khiêm Xán tiếp tục kịch bản của mình:
"Bóc xong cả rồi nhỉ. Bây giờ mời 30 số lần lượt theo thứ tự đọc tên để lên nhận mặt nhau."
"Số 1. Nam nữ số 1 vui lòng lên vị trí này." Hắn chỉ tay vào phía bên trái dưới sảnh.
"Số 2. Xin mời đứng phía sau."
"Số 3... Các vị nhớ nắm tay đối phương tránh bị lạc số." Lại thêm một câu nhắc nhở.
"30. À, không có số 30, thứ lỗi cho tại hạ. Cặp 30 của chúng ta chính là Đuôi Nhỏ và Vật Nhỏ."
Người dẫn đảo mắt xuống phía dưới: "Vị cô nương nào là Vật Nhỏ?"
"Là ta." Tiểu Tinh giơ tay, nàng tiến tới trước.
"Mời cô nương đứng ở bục sảnh."
"Được."
Cảm giác đứng giữa sân khấu thật là tuyệt vời. Đây chính là hào quang nữ chính sao? Nhưng nàng cũng không biết mình có phải là nữ chính không nữa. Đây chính là thời điểm nàng tự xác minh vai trò của bản thân trong câu chuyện xuyên không lần này.
"Vị huynh đài nào là Đuôi Nhỏ?" Khiêm Xán cất giọng.
"Là ta." Một nam nhân mang áo trắng xuất hiện, có vẻ trùng với trang phục lúc nãy Sở Hàn Triều mặc. Nhưng phía dưới cũng có 2 3 người mặc y hệt vậy, cũng không biết được có phải thái tử không. Tiểu Tinh nheo mặt với vẻ không chắc chắn, cũng một phần vì đeo mặt nạ làm tầm nhìn hạn hẹp đi.
"Mời lên bục cùng với Vật Nhỏ." Hắn ta đề nghị.
"Được."
"Và bây giờ, khoảnh khắc quan trọng đã tới. Ngay khi pháo hoa chạm trời, các đôi sẽ mở mặt nạ để nhìn thấy gương mặt của nhau.
3.
2.
1."
Bùm bùm.
Người dẫn dứt lời, pháo hoa đã xuất hiện. Từng đợt chớp sáng lên bầu trời cao vời vợi.
"Woa pháo hoa đẹp quá."
"Đẹp thật đấy."
Mọi người bàn tán xôn xao về màn pháo hoa rực rỡ.
Người người cởi mặt nạ nhìn thấy nhau thì nở nụ cười vui vẻ, tìm câu để chào hỏi đối phương.
"Muội tên là gì?"
"Huynh tuấn tú quá."
"Muội cũng rất đẹp."
Mọi người đều cười rất vui vẻ.
Khoảng ba phút sau pháo hoa kết thúc.
Lúc này trên bục sảnh mới có tiếng của nam nhân gọi nàng:
"Lâm Tiểu Tinh."
Nam nhân đối diện nàng xem hết pháo hoa xong, tận lúc này mới chịu cởi mặt nạ.
"Thái... Thái tử..." Nàng lắp bắp.
Thật sự là hắn? Không thể nào... Vậy giữa chúng ta thậy sự có lương duyên ư?
"Nàng thấy không? Ông trời an bài chúng ta là một đôi, sẽ không tránh được chuyện này." Hàn Triều mỉm vui vẻ cười.
"Ta..."
"Nàng được định sẵn là bảo vật nhỏ của ta."
Tiểu Tinh im bặt không biết đáp trả sao. Ngại quá. Tại sao lại là thái tử...
Người dẫn tiếp tục hỏi:
"Các vị thấy bạn ghép của mình thế nào?"
Phía dưới Vi Vi thấy mình đang nắm tay của Lâm Khanh, cô ấy vui như nở hoa trong lòng: "Lâm Khanh ca ca, trùng hợp quá."
Nhưng y chỉ phũ phàng: "Vi Vi cô nương, cô có thể gỡ tay ta rồi."
Có duyên như vậy nhưng không biết trân trọng... Y đúng là một tên đầu đất.
"Ta xin lỗi." Vi Vi buồn rười rượi. Nàng ta chỉ có thể bỏ tay ra khỏi nhưng không để ý mặt của Lâm Khanh đã đỏ lên từ lúc nào.
Bầu không khí quay về yên tĩnh khi Khiêm Xán cất lời:
"Bây giờ chúng ta cùng nhau quan sát tâm điểm của trò chơi nào, chủ nhân của Đuôi Nhỏ và Vật Nhỏ... Chính là 2 vị này đây."
Mọi sự chú ý đổ dồn về nàng. Nhiều người cất tiếng nhận xét:
"Xinh đẹp quá."
"Tuấn tú quá."
"Đúng là trai tài gái sắc mà."
"Đẹp đôi thật."
"Vị huynh đài này, xin huynh giới thiệu đôi chút về mình." Người dẫn nhìn Sở Hàn Triều, đề nghị.
"Ta là Nghiêm Khoan... 21 tuổi."
Hắn ta nói dối? Hắn 24 tuổi kia mà. Còn nữa, lấy đâu ra cái tên y hệt nam chính ngôn tình vậy chứ? Xem ra, vì muốn cải trang vi hành nên hắn không muốn cho người khác biết tên thật. Làm thái tử cũng khổ thật đó, không được hoà nhập với môi trường tự nhiên.
Nàng quay lại về phía người dẫn chương trình.
Khiêm Xán mỉm cười hỏi hắn: "Huynh thấy thế nào về Vật Nhỏ của mình?"
Mọi người ở dưới đều đang ngóng chờ hắn trả lời.
Không ngờ được hắn quay sang nàng dõng dạc bảo: "Nàng ấy là người ta thích."
Tiểu Tinh đang đứng cạnh cũng chỉ biết đỏ mặt.
Nói cái gì vậy chứ! Đông người thế này. Thật không biết chui mặt đi đâu.
Tiểu Tinh quay qua hắn với một cái lườm tức giận. Nhưng trái với thái độ đó, hắn lại khoái chí vô cùng.
"Vậy đúng thực là hai người có duyên rồi. Tốt quá." Khiêm Xán nhận xét.
Phía dưới là tiếng hô hoán, vỗ tay liên tục. Có vẻ cặp đôi đã được chúc phúc rất nhiều.
"Vật Nhỏ, cô nương giới thiệu về mình đi."
Nàng chớp chớp mắt giới thiệu: "Ta là... Lý Tiểu Tinh, 21 tuổi."
Hắn nói dối thì ta cũng nói dối luôn.
"Hai vị đã trở thành người may mắn của trò chơi. Nhưng để chương trình thêm thú vị, bọn ta còn thêm một yêu cầu đối với cặp đôi may mắn." Người dẫn chương trình cố ý làm vẻ bí ẩn: "Đó chính là..."
Hắn đi tới phía sau lưng mà Hàn Triều đang đứng:
"Các vị có nhìn thấy chiếc đàn này không? Nếu cặp đôi của chúng ta có thể đàn hát, hay múa cùng nhau... thì sẽ nhận được thêm quà. Còn nếu không được... chúng tôi sẽ chỉ trao một nửa phần quà."
Mọi người xì xầm bàn tán:
"Thêm quà ư? Nhưng ra điều kiện như vậy, quả nhiên không dễ mà."
"Đúng đó."
"Ta còn tưởng là dễ trúng phần thưởng, không ngờ lại thay đổi."
"Ta không biết chơi đàn."
"Ta cũng đâu biết."
"May mà chúng ta chưa tham gia."
"Xem ra phải xem Đuôi Nhỏ Vật Nhỏ biểu diễn rồi. Chúng ta đều năng lực có hạn."
Sở Hàn Triều thấy tình thế có vẻ căng, hơi lo lắng nhìn Tiểu Tinh:
"Nàng... có biết múa hay hát gì không?"
Nàng chìm vào hồi tưởng. Năm lớp 12 đúng là có học qua một lớp múa cổ trang để biểu diễn trong hội văn nghệ. Tính ra cũng còn nhớ khá nhiều bài, chắc có thể dùng thử. Chỉ không biết người khác xem có cảm thấy kỳ lạ không thôi. Vì nàng dù gì cũng là người xuyên không mà. Mấy điệu múa đó có đúng với thời này không nhỉ?
Nàng thoát khỏi suy nghĩ, nói với hắn: "Ta chỉ biết sương sương thôi."
"Sương sương là gì? Tên bài hát sao?"
"Ý ta là... biết một chút." Nàng giải thích.
Đột nhiên hắn đề nghị: "Ta đàn. Nàng phối hợp được không?"
"Để ta thử..."
Vậy là phải biểu diễn trước đám đông thật sao?
Sở Hàn Triều ngồi xuống ghế được đặt ngay sau chiếc đàn. Hắn vẫn đang theo dõi cảm xúc của nàng: "Ta đàn nhé." Rồi mỉm cười đặt tay vào dây đàn trong tư thế chuẩn bị.
Tiểu Tinh hơi lo nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu: "Đàn đi."
Tiếng đàn của hắn phát ra trong trẻo, giai điệu nghe vô cùng êm tai. Từng nốt âm trầm bổng đều đánh rất tốt, điều đó làm cho Tiểu Tinh tự nhiên nghe qua cũng biết múa phối hợp theo như thế nào.
Tiếng đàn cực kỳ giống với những bản nhạc cổ nàng từng nghe. Hơn nữa, hắn đàn siêu chậm nên cơ thể nàng cũng tự nhiên múa theo vô cùng dẻo.
Phía dưới khán giả xem rất thích thú, đa số mọi người ngưỡng mộ không kìm:
"Múa đẹp quá."
"Đẹp thật."
Nàng như có thêm tự tin hơn, đưa tay lên cao uyển chuyển múa tiếp. Hắn vừa đàn vừa nhìn nàng một cách chăm chú. Không biết sao khoảnh khắc này, nàng lại đẹp như một vị tiên nữ vậy chứ? Bây giờ ta chợt nghi ngờ, có phải nàng ấy... chính là tiên nữ hạ phàm hay không?
Hắn kết thúc bài nhạc, cũng là lúc ánh mắt mê mẩn cực kỳ dán vào gương mặt nàng. Nàng múa thực sự quyến rũ và nữ tính, hắn không thích mới là kỳ lạ.
Khiêm Xán biết màn biểu diễn đã hoàn tất liền đứng phía trước đám đông hô lớn: "Các vị còn ai tự tin sẽ biểu diễn tốt hơn cặp Đuôi Nhỏ - Vật Nhỏ của chúng ta nữa không?"
Có vẻ không một lời đáp.
"Không ai nói gì sao?" Hắn ta dò hỏi.