Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 25: Người đó đang ở đâu?

"Vậy các vị tán thành họ sẽ là cặp đôi chiến thắng trò chơi chứ?" Người dẫn nheo mắt chờ biểu cảm của đám đông: "Ai đồng ý mời đưa tay?"

May thật. Bây giờ mọi người đều đưa tay tán thành.

Khiêm Xán hài lòng bảo: "Tất cả mọi người đều đồng ý rồi. Vậy phần thưởng sẽ thuộc về Nghiêm Khoan công tử và Tiểu Tinh cô nương. Mọi người cho một tràng vỗ tay nào."

Khiêm Xán cầm theo khay phần thưởng lên bục sảnh lớn, đứng trước mặt Hàn Triều và Tiểu Tinh làm dáng bộ kính cẩn:

"Đây là phần thưởng. Mời hai vị."

Hắn với nàng như hiểu ý nhau, cả hai đều cầm miếng ngọc bội lên cùng lúc. Đúng thật là có thần giao cách cảm.

Người dẫn chương trình mỉm cười, vẫn kiên nhẫn cầm chiếc khay vẫn còn nguyên 50 lượng bạc chưa được mang đi, thăm dò: "Công tử và cô nương có điều gì muốn nói không? Tại sao không lấy bạc?"

Nàng chỉ biết đùn đẩy ánh nhìn cho hắn, không muốn phát biểu gì cả.

Sở Hàn Triều rất giàu đương nhiên sẽ không lấy vài đồng bạc lẻ. Hắn đảo mắt xuống dưới: "Ta rất cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ."

Lúc này mới đưa tay cầm ba lượng bạc lên, ôn tồn bảo: "Trên tay ta là 50 lượng bạc..." Rồi lại thò tay vào lấy thêm: "Và trong túi này ta, thêm 1 lượng vàng nữa, ta xin phép được đổi ra phát cho tất cả người dân tham gia lễ hội hôm nay. Ta chỉ nhận ngọc bội này của chương trình thôi."

Mọi người đều bất ngờ với quyết định ấy.

Tất cả bọn họ đều bàn tán xôn xao:

"Ôi, tuyệt vời quá."

"Một lượng vàng không nhỏ đâu."

Có vẻ sự hào phóng của hắn đối với họ như kho báu khiến ai nấy đều cười rạng rỡ.

"Nghiêm Khoan công tử thật tốt."

"Chúc hai vị bên nhau hạnh phúc."

Sở Hàn Triều cùng Tiểu Tinh đi xuống dưới, nhanh chóng tới gần Lâm Khanh ra lệnh: "Cầm lấy, nhờ ngươi."

"Tuân mệnh."

Trước khi đi y còn mỉm cười bảo: "Mọi người xếp hàng đợi ta phát."

Vô số người cúi đầu đầy vẻ biết ơn:

"Đa tạ."

"Xin đa tạ công tử." Bọn họ dùng ánh mắt tôn sùng với hắn.

"Không có gì." Hàn Triều chợt mỉm cười. Lâu lâu làm việc tốt đúng là cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Hắn chưa vội trở về mà có vẻ muốn nán lại xem y làm việc một chút.

Bởi vì chỗ đổi gần đây nên y chốc lát đã quay về cùng hai túi nải to.

"Ta cùng huynh làm." Vi Vi nép sát gần y đề nghị.

"Cũng được."

Thấy tình hình ổn thoả, Hàn Triều mới kéo lấy tay nàng: "Đi thôi." Và đem nàng rời khỏi đó.

Tiểu Tinh ngạc nhiên xen lẫn tò mò: "Người kéo ta đi đâu vậy?"

"Đi rồi biết."

...

Tiểu Tinh theo hắn đến một nơi rất đẹp. Đó là một con sông sáng lấp lánh giữa đêm, xung quanh bao trùm bởi ánh trăng và những ngôi sao nhỏ lẫn những con đom đóm sáng rực, bay qua lượn về.

"Đây là...?" Tiểu Tinh có vẻ bị ngớ ngẩn luôn trước sắc đẹp của nơi đây.

"Đẹp không?"

"Đẹp." Nàng gật đầu sau đó đưa đôi mắt nghi hoặc: "Nhưng tại sao thái tử đưa ta đến đây?"

Hắn cười, chậm rãi giải thích: "Bởi vì nàng có điểm giống nơi này."

"Đều đẹp sao? Ấu trĩ quá."

"Không."

"Vậy vì cái gì?"

"Từ nhỏ ta đã ra đây chơi. Và ta có cảm giác gắn bó với con sông này. Tên của con sông là Bình Yên Nhỏ."

"À." Nàng liếc y đăm đăm: "Là vì tên của ta cũng có một chữ tiểu sao?"

"Không." Ngừng một chút, hắn bỗng nghiêm giọng: "Vì ta... thấy muốn gắn bó với nàng."

Tiểu Tinh không dám đối diện ánh mắt của hắn, nàng cúi đầu không dám nhìn: "Thái tử, người biết người đang nói gì không?"

Tại sao luôn tấn công nàng mạnh mẽ như vậy? Thật sự rất khó xử.

"Ta biết." Hắn thì rất chắc chắn.

Tiểu Tinh bình tĩnh hơn mới bắt đầu đem suy nghĩ nói ra: "Ta là người rất coi trọng tình cảm, nếu thái tử nghiêm túc, ta sẽ suy nghĩ. Còn nếu không, xin thái tử, đừng trêu đùa ta nữa. Bởi vì ta biết... cung nữ như ta không thể nào sánh được với một thái tử cao quý như Người được."

Hắn mang biểu cảm chìm xuống: "Nếu không có địa vị nàng sẽ chấp nhận yêu đương cùng ta chứ?"

"Chỉ là ta thấy, thân phận của mình thấp kém, khó tránh khỏi sau này... có người lời ra tiếng vào."

"Phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không ép buộc ta lấy người có địa vị cao."

Nàng chợt tò mò: "Người tính tới chuyện lấy ta rồi sao?"

"À... Ta..." Có vẻ chuyện này hơi sớm thật. Sở Hàn Triều không biết diễn tả sao cho nàng hiểu cả.

Lâm Tiểu Tinh chầm chậm đáp: "Ta là người nghiêm túc. Nếu như ta bắt đầu yêu ai, ta sẽ chỉ cưới người đó. Thái tử nếu như thực sự nghĩ kỹ, đảm bảo không phụ ta, thì... ta sẽ thử cân nhắc."

"Lần đầu tiên ta gặp nữ tử như nàng." Hắn chợt nở một nụ cười thoải mái.

Chính là kiểu nữ nhân không tham vinh hoa phú quý, chẳng nguyện bên hắn dù biết hắn là thái tử. Thật đặc biệt.

Tiểu Tinh lòng trĩu nặng. Trước đó nàng đã có ý định muốn lợi dụng hắn để trở về, nhưng tình cảm là chuyện cả đời, nàng không đủ xấu xa để làm như vậy.

Sau bao nhiêu chuyện hắn làm, nàng mới nhận ra, mình thực sự thích hắn, cái cảm giác khó xử đó thật khó chịu...

Sở Hàn Triều ngập ngừng đôi chút, sau đó tiếp tục chân thành bày tỏ:

"Ta nghĩ nếu đã tính chuyện kết hôn trọng đại, phải tìm hiểu từ từ. Nếu chúng ta vội vàng bên nhau, khi đó, ta sợ nàng mới là người không cần ta nữa rồi bỏ đi."

Tuy muốn quay trở về là thật, nhưng nàng thích hắn cũng là sự thật rồi, không sai lệch được vào đâu nữa. Nàng không nỡ lợi dụng hắn như vậy. Ngay giây phút chần chừ này nàng mới hiểu, thế nào là thích một người.

Thích một người, hóa ra chính là, không nỡ để người đó chịu khổ. Nếu như nàng ở bên hắn, cho hắn hi vọng, rồi sau đó biến mất một cách dứt khoát... Chẳng phải hắn sẽ buồn lắm sao? Hai người họ... là người thuộc hai thế giới khác nhau.

Hai từ "không nỡ" thật áp lực.

Tiểu Tinh không muốn rơi vào trầm tư nữa, thẳng thắn yêu cầu: "Gần nửa đêm rồi. Chúng ta phải hồi cung thôi."

Ít nhất bây giờ... Chỉ có thể bảo vệ hắn bằng cách... không đến bên hắn.

Ít nhất bây giờ... Nàng phải hiểu được mình sẽ lựa chọn thế nào trước đã, bây giờ vẫn chưa dám đặt cược tất cả.

"Ta đưa nàng về."

***

"Lâm Tiểu Tinh, cô có đang giữ chiếc vòng không? Chúng ta phải trở về."

"Tôi không giữ nó."

"Vậy phải làm sao đây? Không trở về chúng ta sẽ mãi mãi phải ở cổ đại."

Đó là Mộ Thiên mà. Nhưng sao hắn ta mặc đồ cổ đại vậy nhỉ? Thật kỳ lạ...

Cái khung cảnh kỳ ảo này...

"Tiểu Tinh."

Một giọng nói nào đó bên phía khác lại bất chợt vang lên, gương mặt nam nhân mờ mờ ảo ảo với làn khói trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

A.

Nàng mở mắt, nheo mày hồi tưởng: "Đó là mơ sao?"

Tiểu Tinh ngồi dậy dụi dụi hàng mi một cách nhẹ nhàng cho tỉnh táo và nghĩ về giấc mơ kỳ lạ hồi nãy.

"Mộ Thiên, anh đang ở đâu vậy?" Môi lẩm bẩm một mình, bấy giờ nàng mới nhớ ra mình có trách nhiệm đi tìm hắn. Dạo này quấn quít bên thái tử nên đã quên mất rồi.

Nếu ta thực sự quay về được, y bị kẹt lại một mình cũng rất tội nghiệp. Không được, phải nghĩ cách kiếm y càng sớm càng tốt. Nàng suy nghĩ xong thì vô cùng rối ren, tiếp tục nằm xuống đắp nhẹ cái mền, lại nghĩ về những chuyện từng xảy ra ở thế kỷ 21.

Giờ nơi đó sao rồi?