Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 23: Chơi thôi mà, thua thì thôi

"Tiểu Tinh, đằng kia chính là lễ hội kết đôi."

"Nhìn vui quá, mau qua đó đi."

Xung quanh là đám đông tấp nập. Vừa đến bốn người họ đã nghe người dẫn chương trình lễ hội phát biểu từ trên bục:

"Kết thúc màn biểu diễn của vũ nữ Trương Nghệ. Bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp vào trò chơi ghép đôi có thưởng của năm nay. Mọi người có mong chờ không?"

Phía bên dưới khán đài có tiếng xôn xao từ nhiều người:

"Có."

"Ta muốn."

"Mau, mau lên!"

Không khí lễ hội cực kỳ sôi động. Hình như mọi người đều không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa.

Người dẫn chương trình - Khiêm Xán cũng không tiếp tục chần chừ, vui vẻ cất tiếng: "Ta phổ biến luật chơi nhé, trò chơi của chúng ta gọi là "ghép đôi Uyên Uơng". Cách chơi như sau, mỗi người sẽ được phát một cái mặt nạ. Đương nhiên, họa tiết trên mặt nạ đều sẽ giống nhau hết để đảm bảo sự công bằng và bí mật. Phí tham gia là nửa lượng bạc. Còn mặt nạ... không cần phải mua, bọn ta tặng miễn phí người tham gia. Các vị cứ yên tâm đăng ký." Dứt lời, hắn huơ huơ cái mặt nạ con mèo màu trắng một cách thích thú.

Mọi người ở dưới bắt đầu hò reo: "Nghe thú vị quá. Ta muốn thử."

"Không biết phần thưởng là gì nhỉ?" Đám đông tò mò, xôn xao.

"Nhưng mà nửa lượng bạc nhiều quá, chắc ta không tham gia được đâu."

Khiêm Xán tiếp tục hắng giọng:

"Sau khi đeo mặt nạ xong, người chơi sẽ bóc thăm một vật ngẫu nhiên ở trong hai hộp đựng này, mở lá thư được ẩn giấu trong đó. Từ khoá cặp đôi may mắn nhất của chúng ta chính là Đuôi Nhỏ và.. Vật Nhỏ. Nếu không trúng giải nhất cũng không sao, ở trong thư có rất nhiều con số, một nam một nữ có số trùng nhau thì tìm đến gặp nhau, coi như chúng tôi đã thành công gieo duyên cho các vị, nhớ quay lại cảm ơn chúng tôi nhé."

Quả nhiên vừa phổ biến trò chơi xong toàn bộ khán giả đã bắt đầu mất hết bình tĩnh, hò hét, có vẻ còn ồn ào nhiều hơn cả lúc nãy.

Chợt, có một cánh tay đưa cao: "Ta muốn hỏi."

"Mời vị huynh đài." Người dẫn đưa tay chỉ vào hắn.

"Phần thưởng của trò chơi là gì?"

"Đây." Hắn ta mỉm cười đưa tay qua chiếc kệ gỗ bí ẩn, nhẹ mở tấm vải đỏ bên trên ra để lộ thứ đang phát sáng lấp lánh: "Hai miếng ngọc bội tình nhân phiên bản độc nhất vô nhị và... 50 lượng bạc."

Tận mắt nhìn thấy một gia tài như vậy, mọi người dần trở nên điên cuồng.

"Nhiều quá."

"Đúng đó, nhiều quá."

"Nhưng mà rủi ro thật, phí tham gia tận một lượng bạc."

"Mặc kệ đi, ta muốn cuợc thử."

"Nếu giành được phần thưởng thì có thể thoát nghèo rồi."

"Ta cũng muốn."

"Ta phải tham gia."

"Chúng ta lên đăng ký đi."

Mọi người tranh cãi sôi nổi. Tiểu Tinh không quan tâm đến giải thưởng cho lắm, chỉ cảm thấy tò mò, từ khóa mà họ đưa ra có gì đó rất khó hiểu.

Cuối cùng không nhịn được, nàng đã giơ tay, đặt nghi vấn cho hắn: "Chủ quản, ta có thắc mắc."

"Mời cô nương."

"Tại sao từ khoá là Đuôi Nhỏ và Vật Nhỏ?"

"À. Vị cô nương này hỏi rất hay. Ta xin phép được kể nguồn gốc của hai từ này."

Hội trường dành chìm vào im lặng.

Khiêm Xán chậm rãi cuốn vào câu chuyện: "Tương truyền thi nhân Mịch Hán vào triều Lý, đã viết từng viết một bài thơ như thế này,

"Nữ nhi như hoa như ngọc

Nam nhân máu mặt anh hùng

Nam nhi có lông có cánh

Nữ nhân báu vật cành vàng,

Chiều muộn gặp nàng trên bến

Thổn thức, ngắm qua ngày tàn

Mải mê như cái đuôi nhỏ

Rộn ràng những thuở cập kê,

Đôi bên gặp nhau ý hợp

Đuổi tình hoài mãi, trăm năm."

"Thơ hay quá." Mọi người bên dưới tán thưởng cho một tràng pháo tay lớn.

Khiêm Xán tiếp tục phân tích: "Bài thơ ví nam nhân như là một cái đuôi theo sau mỹ nữ không dứt. Mỹ nữ lại là bảo vật được cưng nựng yêu thương. Chính hai yếu tố đó làm nên những cuộc tình đẹp viên mãn. Vì vậy... hôm nay đưa vào đây, cũng là mong cặp đôi may mắn nhất giành được giải thưởng có thể được viên mãn như ý nguyện, tình theo hoài mãi, trăm năm."

Khán giả vô cùng thích thú với lý do của người dẫn, họ tiếp tục khen ngợi không ngớt:

"Hay."

"Không ngờ từ khóa thâm sâu như vậy."

"Nói hay lắm."

Khiêm Xán mỉm cười: "Đa tạ các vị."

Nói xong, hắn cầm một chiếc que nhỏ đánh vào cái chiêng bằng đồng, nó vang lên tạo thành tiếng kêu inh ỏi: "Trò chơi bắt đầu. Ai tham gia xin mời tới bàn lớn đeo mặt nạ và xếp hàng theo giới tính."

Sở Hàn Triều đang chú ý vào biểu cảm của nàng, muốn xem thử nàng có ý định gì. Không ngờ nàng đã chủ động quay qua: "Thái tử, trông hấp dẫn quá."

Hắn tò mò thăm dò: "Nàng muốn tham gia sao?"

Tiểu Tinh gật đầu.

Nếu nữ nhân hắn thích đã mở lời thì hắn ngại gì mà không đồng ý. Đây là cơ hội để gần đến trái tim của nàng hơn.

"Ta cũng tham gia." Hắn mỉm cười rồi quay qua phía hai con người đang ngơ ngác nhìn không trung, cất tiếng đề nghị: "Hai ngươi, cũng tham gia đi. Ta trả phí cho các ngươi."

Triệu Vi Vi há hốc miệng. Nhưng thái tử, ta có muốn đâu... Tuy nhiên cô biết làm gì khác? Đó là mệnh lệnh.

Nàng khoác lấy tay cô một cách vui vẻ: "Tốt quá rồi. Chúng ta cùng chơi."

"Rõ, thái tử." Lâm Khanh tuy không tự nhiên nhưng vẫn chắp tay đồng ý. Thân là thị vệ trung thành, y luôn nghe theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân.

Bọn họ đã bàn bạc xong, cùng nhau tới lấy mặt nạ được phát bởi chương trình.

"Của các vị đây."

Tiểu Tinh vui vẻ nhận lấy: "Mặt nạ trông đẹp quá. Đa tạ." Nàng tươi cười thích thú, sau đó chuyển qua vị trí bóc thăm.

Đứng ở cuối hàng, Tiểu Tinh len lén nhìn lên trên, bọn họ trông rất lộn xộn, có việc lấy số cũng chen hàng.

"Đến lượt ta mà." Một nữ tử tinh ranh nháo nhào lên.

"Ta trước, cô đừng có chen ngang." Nữ tử khác vội vàng kéo cô ta lùi về sau, vẻ mặt có chút hung hăng.

"Từ từ thôi, hai vị cô nương." Người quản lý hộp bóc thăm vội khuyên can.

Nàng chợt nghĩ, chắc trò chơi này rất quan trọng với những cô gái này, ngóng theo từng cử chỉ của những người đứng trên mình, nàng buột miệng cảm thán: "Tranh giành dữ quá. Ta bắt đầu thấy hơi căng thẳng."

Vi Vi bỗng đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ nhẹ: "Cô đừng lo quá. Trò chơi thôi mà, thua thì thôi."

"Cũng đúng, nhưng ta muốn thắng, dù sao thì cái ngọc bội đó cũng khá hợp mắt, ta muốn thử một lần." Mí nàng híp lại trong sự vui vẻ.

Vi Vi gật đầu nở nụ cười tươi: "Ta thì không mong thắng, chỉ hy vọng bóc được con số trùng với Lâm Khanh ca ca."