Đương nhiên là nàng thích, nhưng không thể thẳng thừng tỏ ra ngay như thế được. Thẳng thừng quá... hắn sẽ phát hiện ra tình cảm của nàng, như vậy công sức tán tỉnh hắn sẽ đổ bể thành sông.
Nàng lựa chọn cố ý làm giá: "Trừ phi... mấy ả nữ nhân đó đều không muốn gả cho thái tử nữa thì ta mới bất đắc dĩ lấy người."
Sở Hàn Triều nheo mắt, hình như là phân vân trong việc gì đó, hắn bất ngờ cất tiếng: "Ta không thể bớt tuấn tú đi được. Vậy thì... nàng sẽ không bao giờ thích ta sao?"
Đúng là kiểu người tự luyến trong truyền thuyết. Được gặp bên ngoài, đúng là bái phục.
Nàng dùng ánh mắt sáng rực quan sát hắn: "Hãy cho ta lý do đi để thích thái tử đi."
"Thì... ta giống với mẫu người của nàng."
Lâm Tiểu Tinh cứng miệng. Ừ thì... hắn nói đúng. Nhưng nàng đâu thể chịu thua như thế?
"Cái đó chỉ là yêu cầu bề ngoài thôi, vẫn còn nhiều thứ lắm, thái tử không giống mẫu người của ta đâu." Nàng cố gắng phản biện.
"Còn gì khác nữa à?" Sở Hàn Triều tò mò. Dù có là gì hắn cũng muốn thử một lần vì đoạn tình cảm này xem sao.
Tiểu Tinh day day trán suy nghĩ: "Ví dụ như, nếu chúng ta trở thành một đôi, bất kỳ nữ nhân nào cố ý tiếp cận thái tử, người đều phải dứt khoát đẩy ra xa."
Hắn không chần chừ mà gật gật: "Chuyện đó, ta làm được."
Dáng vẻ tự tin, không hề đắn đo chút nào, nàng đánh giá khá cao cho người này, nhưng vì vẫn không tin cho lắm, nàng chỉ lắc đầu: "Nói suông dễ lắm, ai mà nói không được. Đợi thái tử làm được thì ta sẽ suy nghĩ."
Hắn bình tĩnh, mở to đôi mắt đáp: "Vậy nàng... phải chờ ta. Không được phép có người trong lòng."
Sở Hàn Triều đang ra lệnh với nàng, nhưng nghĩ thử thì... dù sao để trở về cũng chỉ còn cách ở bên hắn, trở thành thái tử phi, nàng đâu có lựa chọn nào khác.
Tiểu Tinh vui vẻ gật đầu ngay: "Thái tử an tâm. Ta sẽ không có người yêu đâu."
Trên mặt của hắn trở nên phấn khích rõ rệt: "Thế bây giờ chúng ta có được xem là... nhân tình của nhau không?"
Nàng tiếp tục giả ngơ: "Thái tử tỏ tình ta khi nào? Ta đồng ý khi nào? Sao như thế được?"
"Chẳng phải ta vừa nói, nàng cũng ngầm đồng ý?" Nữ nhân này định phủi ta ư? Hắn bắt đầu có chút sốc rồi.
"Đó là tỏ tình của thái tử sao?" Nàng lại nhíu mắt nghi hoặc.
"Đúng."
"Ta còn lâu mới xem đó là lời tỏ tình. Hoa đâu? Ánh nến lung linh đâu? Cảnh đẹp rực rỡ, pháo hoa ở đâu? Thái tử cũng quá xem thường ta rồi đó." Nàng lắc đầu ngao ngán.
"Phiền phức tới vậy à?" Hắn nhăn mặt, có vẻ chưa từng biết mấy vấn đề này.
Nàng nhớ về những điều tốt đẹp ở thế kỷ 21, sau đó bĩu môi rồi nói tiếp: "Tỏ tình thì phải có thành ý, người làm vậy không có thành ý một chút nào."
Sở Hàn Triều ánh mắt xìu xuống, giọng như con nít bị bắt nạt: "Xin lỗi, ta không có kinh nghiệm.... Để khi khác ta làm lại."
Nàng tinh nghịch bảo: "Tùy thái tử, còn ta, sẽ đợi xem thành ý của người nha." Tiểu Tinh lúc này mới chịu cười một cách ngọt ngào.
Nụ cười đó như đang thách thức hắn.
Hắn trông rất tội nghiệp, buông lời hứa: "Được, nàng chờ đi." Hắn thề sẽ phải làm tốt hơn gấp bội.
***
Vi Vi đi cùng Lâm Khanh từ nãy đến giờ, vì thấy không khí im lặng nên không kìm được mà hỏi: "Lâm ca ca, gần tới chỗ thái tử rồi... mà huynh không có gì nói với ta sao?"
Lâm Khanh quay sang vẻ mặt khó hiểu: "Cô muốn ta nói gì?"
Vi Vi không để mình rơi vào thế bí, cô chớp chớp mắt cố gắng nói từng chữ: "Huynh... có người trong lòng chưa?"
Lâm Khanh không trả lời liền. Tầm ba giây sau mới trầm giọng: "Cô ái mộ ta sao?"
Dù sao thì chuyện này y gặp qua cũng không ít. Từ nhỏ tới lớn, vô số cung nữ đuổi theo nhưng y chưa từng mảy may nghĩ tới.
Vi Vi đơ người: "Ta..."
Lâm Khanh làm vậy là muốn ép cung cô ấy ư? Thực sự con người y quá thẳng thắn rồi.
Lâm Khanh không để Vi Vi tiếp tục ôm mộng, phũ phàng bảo: "Đừng thích ta. Ta rất tẻ nhạt."
Vi Vi lắc đầu, cô bắt đầu bênh vực: "Nhưng mà... những cung nữ trong cung đều thích huynh. Chứng tỏ huynh rất có sức hút. Ta không tin huynh tẻ nhạt đâu."
"Ta không nhạt nhẽo à?" Y đầy nghi hoặc.
"Phải đó. Ta thấy huynh rất tuyệt." Vi Vi buông lời khen ngợi, mắt sáng như đèn pha lê.
"Ừ."
Thấy y lạnh lùng với mình như vậy, cô buồn rầu: "Là lỗi của ta khi... thích huynh."
"Cô luôn thẳng thắn như thế à?" Lâm Khanh nói xong vẫn đi như bình thường chẳng hề đứng lại nữa.
Vi Vi vội đuổi theo sau, tiếp tục trả lời: "Ta chỉ muốn huynh biết vậy thôi. Mong huynh không chê cười tâm ý đó của ta."
"Ta còn quá trẻ để yêu đương." Y vẫn dùng cái mặt lạnh đó.
"Huynh 24 tuổi rồi. Vẫn còn nhỏ sao?"
"Tốt nhất là đến năm 30 thích một nữ tử rồi gả cho nàng ấy." Lâm Khanh mỉm cười nhưng là nụ cười rất lạnh nhạt.
Vi Vi vẫn đang cố gắng khuyên nhủ hắn: "Cũng có thể thích bây giờ tới đó tính chuyện gả đi mà?"
"Xa xôi quá." Y nhướn mày.
"Không phải, ý là... huynh cũng nên thử trải qua vị ngọt. Bấy lâu nay huynh chỉ bên cạnh thái tử..."
Đột nhiên, y dừng bước: "Rồi sao?"
"Ta chỉ muốn bày tỏ vậy thôi. Không sao."
Cô tưởng Lâm Khanh định làm gì, ai ngờ hắn nói: "Tới nơi rồi, Vi Vi cô nương."
Hoá ra nhanh như thế đã tới chỗ của thái tử và nàng. Vi Vi chỉ biết cúi đầu buồn rười rượi theo Lâm Khanh tới chỗ của họ.
Y tới gần hắn, vội hành lễ: "Thái tử."
Hắn gật gù.
Khi ấy y mới chú ý tới Tiểu Tinh, cầm bịch tiền đưa cho nàng: "Lâm cô nương. Của cô đây."
"Một túi to như vậy sao?" Tiểu Tinh vô cùng ngạc nhiên, bằng cái bao tải phiên bản mini luôn, còn có dây đeo nữa.
"Tổng là 600 đồng." Lâm Khanh đáp.
Nàng vui vẻ cầm lấy: "Đa tạ ngươi."
Sở Hàn Triều không để cho nàng vui mừng một mình, làm bộ thở dài trêu chọc: "Hazz, bây giờ người giàu nhất ở đây có lẽ là Lâm Tiểu Tinh rồi. Chúng ta chỉ có thể ăn bám nàng ấy."
Nàng quay sang trừng mắt với hắn: "Thái tử đang ghen tỵ với ta sao?"
"Đúng đó."
Nàng lại bĩu môi: "Gia sản của Người là cả đất nước, ta chỉ có nhiêu đây. Hơn Người chỗ nào chứ?"
Hắn phì cười, ghé sát tai nàng thì thầm: "Nàng muốn giàu bằng ta không?"
"Muốn chứ." Lâm Tiểu Tinh ngây ngô trả lời.
"Vậy trực tiếp lấy ta đi."
Lời nói trầm ấm mà ngọt ngào. Mặt của nàng chợt nóng lên.
Dẻo miệng!
"Người..." Vì cứng miệng, không biết diễn tả sao, nàng chỉ có thể phủi phủi: "Thôi, ta không nói với thái tử nữa."
Song, nhìn Vi Vi, nàng kéo lấy tay áo của cô: "Vi Vi, chúng ta đi tìm quán ăn tối thôi."
Cô mỉm cười: "Được. Ta sẽ dẫn mọi người tới một quán cơm này rất ngon."
"Còn ta sẽ bao." Nàng tự tin vỗ ngực: "Đi thôi."