Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 21: Muốn thử suy xét ta không?

Thì ra là như thế nên chủ quán mới bối rối.

Tiểu Tinh đi thêm vài bước, cảm giác khó hiểu nảy lên: "Nhiều là bao nhiêu?"

"Là lỗi của ta. Quên không đổi tiền trước. Xin lỗi thái tử." Lâm Khanh lúc này mới quay về phía Sở Hàn Triều áy náy bảo.

"Không sao đâu."

Sau đó, không để cho Vi Vi giải thích, hắn trực tiếp trả lời nàng: "Ở Sở Quốc, một lượng bạc bằng 1200 đồng tiền xu, loại bạc trong túi của nàng, một viên giá trị bằng nửa lượng bạc."

"Nói vậy ta đang có 4 cục này... là 2 lượng bạc sao?" Có vẻ nàng đã thông minh ra.

"Chính xác."

Chờ đã. Nếu thế thì...

Tiểu Tinh tập trung vào túi tiền của mình: "Phải làm sao tiêu đây? Nhiều quá đi, tới khi nào mới tiêu hết?" Ôm túi tiền ngắm một cách say sưa, mắt nàng híp lại. Haha ta giàu rồi.

Hàn Triều không quan tâm tới nàng nữa mà nhìn về phía sau mình, gọi y: "Lâm Khanh."

Y cúi đầu chờ lệnh: "Thái tử có gì căn dặn?"

Hắn quay sang nàng: "Tiểu Tinh, đưa ta 1 viên bạc đi."

"Đây." Nàng lấy từ túi một viên, đưa cho hắn một cách nhanh nhẹn.

"Ngươi cầm đổi đi." Hàn Triều ra lệnh.

"Tuân lệnh thái tử."

Lâm Khanh chấp hành mệnh lệnh, định đi thì bàn tay của Vi Vi giữ tay áo của hắn lại. Cô chớp mắt: "Khoan đã. Lâm Khanh, huynh có biết đường không?"

Nàng nghe thấy thì đã hiểu ngay, chợt mỉm cười. Hình như cô ấy muốn lợi dụng lúc này để ở riêng với y. Triệu Vi Vi đúng là kiểu người mạnh dạn, chẳng bù cho nàng.

Quả nhiên Lâm Khanh đáp: "Chưa chắc, ta sẽ hỏi người qua đường."

Đúng ý của Vi Vi luôn.

Cô mỉm cười: "Ta biết đường. Ta có thể dẫn huynh."

"Vậy được." Y cũng không từ chối. Bởi vì hắn hiểu, hắn phải tạo cơ hội cho thái tử ở riêng với nàng. Từ chối là xác định ngay và luôn.

Vi Vi vui vẻ mở lời với nàng: "Tiểu Tinh, ta đi cùng Lâm Khanh thị vệ đây."

Cuối cùng sau bao nhiêu năm tương tư, cũng có thể đi với người trong lòng rồi.

"Cô đi đi."

Tiểu Tinh biết Vi Vi đang suy tính cái gì. Chỉ mong cô ấy sớm thành đôi với Lâm Khanh. Người tốt như cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc. Hi vọng như vậy.

"Bọn ta đi dạo rồi quay về đây chờ." Sở Hàn Triều cất tiếng.

"Tuân lệnh thái tử."

"Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta nhỉ?" Sở Hàn Triều thở một hơi, liếc qua khuôn mặt của nàng, tiếp tục quan tâm: "Nàng... lạnh không?"

Nàng vừa nhai bánh vừa lắc đầu: "Không. Ta thấy rất mát mẻ mà."

"Không lạnh à?"

"Sao vậy thái tử? Người lạnh sao?"

"Không có."

Không khí xung quanh hai người bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Có thể vì hai người đều đang ngại ngùng.

Nàng thử tìm chủ đề trò chuyện: "Thái tử, sao Người lại làm thái tử vậy?"

Hắn cảm thấy câu này đúng ngớ ngẩn. Nhưng vẫn vui vẻ đáp: "Vì ta là con của hoàng thượng."

Tiểu Tinh biết mình nói ra câu vô lý đến mức nào rồi, chợt gãi đầu: "À... ý ta là..."

"Nàng hỏi ngốc lắm." Hắn cuối cùng vẫn không kìm được mà nhận xét.

"Ta không cố ý đâu... Chỉ là ta muốn tìm chủ đề nói chuyện." Nàng bĩu môi, vẻ mặt ngại ngùng.

Đứng cạnh hắn như thể đang hẹn hò riêng làm nàng bối rối, lẫn khó xử...

Hắn thì không hề ngần ngại: "Ta... có rất nhiều chủ đề muốn tâm sự cùng nàng."

"Vậy thái tử kể đi."

Sở Hàn Triều có vẻ lưỡng lự. Nhưng sau cùng đã can đảm hơn, buông lời thăm dò: "Nàng... có đang thích ai không?"

Đột nhiên hỏi như vậy là sao? Không lẽ hắn...

"Không có." Nàng vội lắc đầu.

Hắn nghe vậy hình như thần sắc có phần tươi hơn, tiếp tục tìm hiểu: "Mẫu người của nàng ra sao?"

Tiểu Tinh ngừng cắn bánh tráng. Nàng đờ người ra.

Mấy câu này ở trong phim nam chính hay hỏi nữ chính mà... Không phải hắn... hắn để ý ta đó chứ?

Bây giờ mới phát hiện, hành động của hắn suốt thời gian qua đúng là có phần khác lạ, còn khiến nàng tim đập thình thịch nữa. Cứu nàng, bôi thuốc cho nàng, cố ý động chạm vào nàng... Tất cả nàng đều cảm nhận được rất rõ.

Nhưng hắn đã muốn hỏi thì Tiểu Tinh cũng có lòng trả lời, nàng bình tĩnh từ từ liệt kê: "Dễ nhìn, tốt bụng, dịu dàng, ấm áp, cao ráo, thơm tho, sạch sẽ, đặc biệt chỉ yêu mình ta."

Sau đó nàng cố ý thăm dò suy nghĩ của hắn: "Có quá đòi hỏi không?"

Không ngờ Sở Hàn Triều ngây ngô hỏi ngược lại: "Nàng đang tả ta sao?"

Con người hắn, kiêu ngạo quá.

Tiểu Tinh cười gượng: "Thái tử sao? Cũng... khá giống."

Theo thời gian qua nàng thấy thì là vậy. Cho dù không phải vì chức vị thái tử phi mà tiếp cận hắn thì nàng cũng thấy bản thân... đã để ý đến hắn mất rồi.

"Vì vậy... nàng có ý định..."

Ý định gì? Sao đang nói đột nhiên ngắt ngang?

Ánh mắt nàng trở nên tập trung vào bờ môi ngập ngừng của hắn.

Nói đi chứ, Sở Hàn Triều, tim ta đang hồi hộp muốn chết đây nè.

"Nàng... có ý định... thử suy xét ta không?"

Lời vừa dứt Tiểu Tinh đã nóng bừng hết cả người, cứ vậy mà nuốt nước bọt vào trong.

Trực diện quá rồi đó.

Nàng còn chưa kịp lên kế hoạch tán tỉnh hắn, hắn đã thẳng thắng thừa nhận muốn theo đuổi nàng trước rồi. Sao trên đời này lại có chuyện tốt thế được?

"Thái tử nói đùa rồi..."

Tuy biết rõ ý của hắn nhưng nàng lựa chọn giả vờ ngây thơ một chút, bởi một phần cũng chưa chắc hắn đang thật lòng. Dù sao nam nhân cổ đại thường rất đa tình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà, ai biết hắn như có vậy không.

Hắn chau mày: "Bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ta mà, chẳng lẽ nàng không muốn sao?"

Sở Hàn Triều đưa đôi mắt ngọt ngào nhìn nàng, dùng giọng trầm ấm cố tình mê hoặc, hắn biết mình có giá nên thần thái trông rất tự tin.

Sao Lâm Tiểu Tinh có thể không thích người tuyệt vời như hắn?