Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 20: Thấy ta tốt không?

Hình như Triệu Vi Vi biết rất rõ người đó. Tiểu Tinh hơi ngạc nhiên: "Cô biết hắn sao?"

Vi Vi bắt đầu dùng ánh mắt sáng như pha lê tuôn một tràng: "Lâm Khanh là thị vệ ưu tú nhất trong cung. Chàng ấy là người vừa tuấn tú, vừa giỏi võ công, nếu nói phải xếp hạng thì chỉ sau thái tử thôi. Các cung nữ chúng ta đều thích Lâm Khanh vô cùng, lúc nào cũng có cơ hội là ngắm nhìn chàng ấy. Nhưng chàng ấy xưa nay cũng không dao động với bất cứ ai, chỉ một lòng làm việc cho điện hạ."

Ra là vậy. Đúng là chủ nào tớ nấy nhỉ. Hoặc không chừng... hai nam nhân đó, có ý với nhau chẳng hạn. Nàng tưởng tượng ra một mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu. Haha, có khi thực sự đã xảy ra chuyện tình đam mỹ siêu đẹp giữa họ.

Nàng làm bộ sụt sùi hít hít mũi: "Aiza, nghe bi thảm quá."

Vi Vi chắp hai tay lại, thái độ vô cùng tôn sùng và ngưỡng mộ: "Đời này, ta không ước nổi người cao siêu như thái tử đâu, chỉ cần người như Lâm Khanh thị vệ là đủ thoả mãn rồi. Hì hì."

Tiểu Tinh gật gù: "Ta đã hiểu. Ra là tỷ thích Lâm Khanh sao?"

Có vẻ cô bị trúng tim đen, bối rối ngay: "Ơ... Ta... thôi mà, ta không có."

Nhưng làm sao nàng khó nhận thấy cho được: "Mặt đỏ hết cả lên rồi. Không chối được đâu."

"Cô thật là... Đáng ghét." Vi Vi bĩu môi phụng phịu. Chắc là cô ấy cũng chịu nhận rồi.

Nàng chưa kịp tiếp tục câu chuyện thì cô đã lên tiếng nhắc nhở:

"Thái tử đến rồi."

Tiểu Tinh quay về phía sau lưng nhìn thử, đúng là hắn và thị vệ đang đến đây.

***

Thị trấn Ái La nhộn nhịp vô cùng. Có vô số nhà cửa, hàng quán trưng bày trên nhiều con đường.

Sở Hàn Triều đang đi cùng lượt với Tiểu Tinh, theo sau hắn là Lâm Khanh và Vi Vi.

Thấy nàng không nói gì hắn liền mở lời tò mò: "Ngoài cung thế nào?"

Tiểu Tinh nhã nhặn cất tiếng: "Không khí trong lành, cảnh đẹp. Rất thoải mái."

Hài lòng với câu trả lời nàng đưa ra, hắn lại tiếp tục yêu cầu: "Đằng kia có rất nhiều đồ ăn, muốn nếm thử không?"

Nàng gật đầu vui vẻ bảo: "Đương nhiên là có."

Bọn họ nhanh chóng tới gần những hàng quán đồ ăn. Xung quanh mùi đồ ăn toả ra thơm phức làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác vô cùng.

Tiểu Tinh quan sát một sạp hàng bày thứ gì đó trông rất sặc sỡ và chạy tới xem sao, quả nhiên rất kỳ lạ, nàng tò mò chỉ vào những thứ đó: "Chủ quán, đây là món gì vậy?"

"Bánh tráng cuốn kẹo. Ngọt lắm. Mua đi, cô nương."

Nhìn bánh tráng không ra bánh tráng, kẹo không ra kẹo. Mà tên gọi đơn giản như thế. Đúng là cổ đại có khác.

Nàng suy nghĩ rồi đề nghị chủ quán: "Lấy cho ta..." Chưa nói hết ý nàng đã sực nhớ ra chuyện gì, quay qua Sở Hàn Triều: "Thái tử, người có ăn không?"

"Có." Hắn gật đầu.

Nàng mỉm cười rồi lại nhìn về phía chủ quán: "Ông chủ, lấy 4 phần đi."

Kế đến quay sang phía Hàn Triều lần nữa: "Thái tử, ta nói nhỏ chuyện này."

Và nàng đã buông tiếp một câu "ngọt ngào" vào tai của y: "Người trả tiền nha."

Hắn chợt bật cười, dáng vẻ xin xỏ này của nàng thật đáng yêu, hắn nhẹ xoa đầu nàng: "Yên tâm đi. Ta trả."

Nàng hơi ngại ngùng giải thích; "Ta không cố ý bào tiền người đâu, chỉ là không còn cách nào khác, ta mới ở đây có nửa tháng, không có tiền. Dung tổng quản bảo rằng cuối tháng mới phát lương bổng cho ta."

Hắn nhìn nàng, bất giác khoanh hai tay lại: "Sao chuyện lương của nàng không trực tiếp hỏi ta?"

"Thì bình thường tổng quản đều quản lý những chuyện này mà." Tiểu Tinh chớp chớp mắt.

Chợt, hắn dùng ánh nhìn nghiêm túc bảo: "Từ sau lương bổng của nàng ta sẽ lo, nên không cần chờ bà ta nữa." Dứt câu hắn liền lôi ra một túi vải khá nặng, đặt vào tay của nàng, mỉm cười: "Đây. Ta đưa cho nàng trước."

Lâm Tiểu Tinh mở hé cái túi xem qua, trong đó có 4 viên bạc.

Vì chưa thấy bao giờ nên nàng tò mò hỏi: "Cục bạc này là sao?"

"Lương bổng của nàng gấp ba người khác. Thấy ta tốt không?"

Ý của nàng đâu phải là như vậy, chỉ đang không biết mệnh giá tiền tệ ở đây được tính thế nào. Nói gì tới chuyện biết lương nhiều hay ít chứ?

Tiểu Tinh cười bẽn lẽn: "Nghe không hiểu lắm. Nhưng mà đa tạ thái tử nha."

Bánh tráng cuối cùng cũng được làm xong. Chủ sạp bánh gói cẩn thận mới đưa cho nàng. Tiểu Tinh tiến tới phía trước, vì có tiền nên tự tin hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy chủ quán?"

"2 đồng."

Đồng là gì nhỉ?

Nàng nhìn túi mình, lôi ra một viên bạc huơ huơ: "Ta chỉ có cục bạc này. Trả được không vậy, ông chủ?"

Sắc mặt chủ sạp có vẻ tối đi, giọng của ông ta dường như trở nên bối rối: "Cô nương, cô đùa ta sao? Cái này... đủ mua đứt cả sạp của ta đó."

"Hả? Thật ư?" Ông ấy không đùa ta chứ?

Nàng quay ngoắt về phía Hàn Triều: "Một cục bạc này thực sự nhiều thế sao?"

Hắn gật đầu.

Cảm nhận tình hình bất ổn Vi Vi buộc phải chen vào giúp đỡ Tiểu Tinh, cô ấy cười xuề xoà với chủ quán, rối rít lên tiếng: "A, thật ngại quá, ông chủ, xin lỗi nha." Rồi cô lấy ra trong áo 2 đồng xu nhỏ, tươi cười: "Tôi có 2 đồng đây, tôi trả cho."

Thái độ của chủ sạp khác hẳn đi, thay vào đó niềm nở hơn: "Cảm ơn cô nương nhiều."

Trả tiền xong, Vi Vi tiện tay đưa đồ ăn cho từng người. Sau đó cô đặc biệt dặn dò nàng: "Tiểu Tinh, ngoài cung chỉ dùng tiền lẻ thôi. Một lượng bạc của chúng ta quá nhiều, phải đi đổi mới sử dụng được."