Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 19: Ta cho nàng hai lựa chọn

"Ta nghe các cung nữ truyền tai hôm nay ở ngoài cung có lễ hội "kết đôi" thì phải. Cô muốn đến đó không?"

Kết đôi? Tiểu Tinh cũng khá tò mò người ở đây kết đôi như nào và yêu nhau như nào. Đồng thời cũng muốn xem cách ăn mặc và trang điểm, gương mặt, vóc dáng của người cổ đại bọn họ.

Vì thế nàng gan dạ gật đầu: "Muốn. Nghe thú vị thật, khi nào mới đi được vậy?"

Đáp trả là sự chần chừ của Triệu Vi Vi: "Nhưng mà..."

"Sao vậy?" Tiểu Tinh chau mày thắc mắc.

"Ta sợ thái tử sẽ phạt cô thôi."

"Phạt ta? Tại sao?"

Vi Vi bắt đầu kể: "Hôm nay Dung tổng quản cho phép cung nữ trở về thăm nhà. Tuy cô cũng là cung nữ giống bọn ta nhưng dưới trướng của thái tử, không biết thái tử có chịu cho cô xuất cung đi cùng ta không..."

Bọn họ nghỉ thì nàng cũng được nghỉ mà. Tiểu Tinh cảm giác mình sắp xếp được, liền thấy nó rất đơn giản.

Nàng mỉm cười tươi rói: "Cô yên tâm. Ta sẽ thử xin xỏ hắn."

"Nếu không được thì báo cho ta nha." Vi Vi có phần lo âu đáp.

Nàng đảo mắt suy tư, sau đó dứt khoát cất tiếng: "Không cho thì... cùng lắm ta sẽ trốn đi với cô."

Nhưng đây là hoàng cung. Sao bảo trốn là trốn được?

Vi Vi liếc mắt sang nàng, thái độ e dè: "Trốn thì khó thành công lắm, dù sao trong cung canh gác cũng rất nghiêm ngặt, nếu không may sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đó, cô làm nổi không?"

Nghiêm trọng như vậy sao? Nói đến vậy thì người sợ chết như nàng cũng đành chịu.

Do đó nàng vội cầm lấy tay Vi Vi, vỗ vỗ nhẹ: "Thôi, thế thì cô ở đây đợi tin đi. Ta sẽ đi nói với điện hạ."

"Ưʍ. Đi cẩn thận nha."

***

"Thái tử điện hạ."

Sở Hàn Triều thấy hành động vội vã của nàng tiến tới, liền hỏi với gương mặt tò mò: "Sao lại tới đây? Chẳng phải Lâm Khanh đã thông báo nàng được nghỉ ngơi hôm nay rồi à?"

Tiểu Tinh cúi người hành lễ rồi đi vào chuyện luôn: "Ta có chuyện muốn báo cáo."

"Nàng nói đi."

Tiểu Tinh không vòng vo mà bảo: "Tối nay ta muốn xuất cung."

Đang yên đang lành đột nhiên muốn như vậy là sao?

Hàn Triều chưa hề suy nghĩ một giây nào đã từ chối ngay: "Không được."

Bởi vì một khi nàng rời cung, có khả năng sẽ chạy trốn khỏi hắn mãi mãi, như thế hắn làm sao tìm ra nàng được. Dù gì nàng cũng là người của thế giới khác, đâu có gì vướng bận tới hắn. Cho nàng rời cung khác gì hắn không thể quản lý nàng được nữa.

Tiểu Tinh mang vẻ khó hiểu trách móc: "Sao không cho đi chứ?"

Hắn còn không thèm suy nghĩ yêu cầu của nàng đã phản đối. Người gì mà kỳ lạ quá.

"Không tại sao cả." Hắn vẫn vô lý như vậy.

Nàng không kìm được mà nheo mắt phụng phịu: "Điện hạ, người cho phép ta nghỉ hôm nay mà. Sao tự nhiên cấm cản chuyện này? Nghỉ ngơi thì phải được đi chơi chứ! Ta không cam tâm."

Hắn đương nhiên không phải có ý đó, chợt nở một nụ cười gượng gạo để giải thích: "Vì..." Chút ngập ngừng vừa tắt đi liền thay vào là lời trong lòng: "Vì... tối nay ta muốn rủ nàng đi chơi rồi, do đó, nàng không được tự ý đi với người khác."

"Đi chơi? Thái tử muốn đưa ta đi đâu?" Không ngờ được lý do là như vậy. Sao thái tử muốn rủ ta đi được nhỉ? Trong cung có chỗ nào để chơi kia chứ?

Hắn nhớ lại lời của y nói thầm với mình mấy hôm trước, thành thật kể: "Ngoài cung có một lễ hội, ta thấy tò mò... nên muốn rủ nàng đi chung. Vốn định rằng lát nữa sẽ qua đó rủ nàng, nhưng nàng tự mình qua đây rồi."

Nếu đây là thế kỷ 21 thì nàng sẽ ngầm hiểu hành động của hắn chính là tán tỉnh.

Nhưng hiện tại là thời phong kiến, chắc hẳn hắn không có ai đi chung nên mới rủ ta thôi. Hắn có khả năng không thích phụ nữ kia mà. Phải rồi.

"Ta cũng đang định đi lễ hội đó." Nàng buông câu ngắn gọn.

Hàn Triều chớp chớp mắt đề nghị: "Trùng hợp vậy thì đi chung là tốt nhất. Không phải sao?"

Nàng đương nhiên cũng có chút suy nghĩ muốn đi với hắn. Vốn bắt đầu có thiện cảm với hắn nhiều hơn từ lúc nào không hay rồi. Nhân dịp này hẹn hò với hắn, trau dồi tình cảm, nghe cũng ổn lắm.

Nhưng vì còn hẹn với Vi Vi mà, nàng vẫn phải cân nhắc kỹ.

Cuối cùng lý trí của nàng chiến thắng, vội lên tiếng: "Ta đã có hẹn với bằng hữu rồi."

"Người của thế giới khác cũng có bằng hữu ở thế giới này sao?" Hắn nghi hoặc.

Nàng đâu phải con người khó gần, tự cô lập bản thân đâu? Sao không thể có bạn chứ?

"Ta vừa quen được."

Sở Hàn Triều im lặng tầm vài giây, cuối cùng cũng thử đưa ra đề xuất khác: "Hay là, ta cũng rủ thị vệ của ta, bốn người cùng đi."

"Người..." Hay lắm. Cuối cùng nàng vẫn là không cho nàng đi riêng.

Hắn không chờ Tiểu Tinh phản đối, mà nghiêm nghị hạ lệnh trước: "Vậy đi, ta cho nàng hai lựa chọn, một là đi bốn người, hai là nàng... ở yên trong phòng nghỉ ngơi."

"Ngươi..." Như vậy có quá bá đạo không vậy, thái tử?

Phong cách sống của hắn là kiểu có quyền lực thích làm gì thì làm sao? Đúng là tư bản một cách quá đáng! Mấy người trong tầng lớp hạ nhân như nàng thì làm gì được quyền lên tiếng. Nàng đã từ từ lĩnh ngộ được đạo lý này rồi.

"Hửm, ý nàng sao?" Sở Hàn Triều vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.

Dường như hắn đang hả hê lắm. Trông ánh mắt cười vui thế mà.

Tiểu Tinh mím môi, đành gật đầu ảo não: "Được rồi, đi bốn thì đi bốn, nghe thái tử hết."

Dù sao nàng cũng không còn lựa chọn khác, được ra ngoài đi chơi là đủ, còn hơn phải ở một mình trong phòng.

***

Buổi tối thời tiết vô cùng mát mẻ, Vi Vi cùng Tiểu Tinh đứng trước cổng kinh thành đợi người, cô chợt quay sang hỏi: "Thái tử thật sự đi cùng chúng ta sao?"

Tiểu Tinh ủ rũ trả lời: "Thật, ta không ngăn được thái tử, cô đừng giận ta nha."

Cô có vẻ không để tâm, mỉm cười lắc đầu: "Ta không có. Chỉ sợ thái tử rời cung gặp phải thích khách, hoặc xảy ra chuyện gì thì chúng ta khó tránh khỏi trách nhiệm thôi."

Nàng suy xét câu của cô rồi nhớ ra cái gì đó, nhẹ nhàng đáp: "Aida, hắn không chết được đâu, cả thị vệ võ công cao cường của hắn cũng đi theo mà."

"Cô đang nói... Lâm Khanh ca ca cũng đi cùng chúng ta?"