"Thái tử, cuối cùng Người cũng thừa nhận thích Lâm cô nương sao?" Lâm Khanh đứng bên cạnh vị trí bàn Sở Hàn Triều đang ngồi, buông câu tò mò.
Hắn có vẻ bối rối, hắng giọng: "Thích một người có gì sai à?"
Y cười nhẹ, thừa biết thái tử đang ngại ngùng nhưng vẫn tiếp tục: "Thực ra ta cảm thấy thái tử với Lâm cô nương có duyên vô cùng, chắc chắn là trời sinh một đôi."
Hắn không nhịn được vui sướиɠ, liếc mắt lên: “Thật à?”
Y nhã nhặn đáp: "Thần theo thái tử từ năm người 9 tuổi, Thần hiểu hơn ai hết. Trước đây thái tử chưa hề đối với ai đặc biệt như vậy. Nhưng Lâm cô nương vừa xuất hiện ở thế giới này, mọi thứ đã đảo lộn hết. Không phải là duyên trời định hay sao?”
Hắn chợt đơ người ra: "Cũng có lý nhỉ.”
Lâm Khanh cúi đầu: “Thái tử yên tâm. Thần sẽ hết sức giúp đỡ lương duyên này của thái tử."
Hắn chợt nheo mắt: "Ngươi giúp được gì?”
“Thái tử, là...” Y ghé vào tai hắn, nói nhỏ mấy câu.
Đôi mắt của Sở Hàn Triều dần tròn lên: “Ra vậy.” Rồi hắn cười lớn tỏ vẻ tán thưởng: “Ngươi đã có cống hiến rất tốt. Thành công sẽ trọng thưởng.”
Lâm Khanh cung kính mỉm cười: “Đa tạ thái tử.”
***
Cốc cốc.
Lâm Tiểu Tinh đang tô lại son môi nghe tiếng liền hỏi: "Ai đó?"
"Lâm cô nương, thái tử cho gọi." Là Lâm Khanh, thị vệ thân cận của thái tử đây mà.
Nàng liền đáp: "Ta sẽ tới ngay. Làm phiền huynh rồi." Sau đó, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình cho gọn, đi tới thư phòng của hắn.
Nhìn thấy Sở Hàn Triều đang ngồi, kế bên là mấy quyển sách, Lâm Tiểu Tinh cất tiếng: "Thái tử, người tìm ta có chuyện gì sao?"
"Có."
Vẻ mặt nàng nghi hoặc.
"Nhưng không có... vẫn cho gọi được đúng không? Nàng là cung nữ riêng của ta."
Không có việc gọi cái gì? Hắn đang trêu đùa nàng ư? Ta không có thời gian đâu nhé. Thật tức chết.
Tiểu Tinh không biết trả lời sao nữa. Mà thôi, sự thật đúng là như vậy, thái tử như hắn là nhất, thái tử bảo sông thì cho dù là biển cũng đúng.
Nàng nở nụ cười méo mó: "Đương nhiên rồi, điện hạ."
"Mài mực giúp ta." Sở Hàn Triều đột nhiên ra lệnh.
Sao bữa đó gọi qua thì bảo không cần mài? Bây giờ lại mài rồi? Quả nhiên tình tiết vẫn giống trong phim, hắn bắt đầu hành hạ ta rồi đấy.
Nàng miễn cưỡng tới gần: "Hiểu rồi. Ta làm."
Ai bảo nàng là cung nữ của hắn kia chứ?
Tiểu Tinh cầm hộp mực ở trên bàn lên xem. Giờ mới phát hiện, cái này nàng đâu biết dùng, loay hoay thử đem miếng gỗ nhỏ chà chà, song đổi sang kiểu chọt chọt nhưng phát hiện làm đủ mọi cách vẫn vô ích.
"A."
Bỗng một giọt mực bắn lên khuôn mặt trắng trẻo của nàng.
Sở Hàn Triều bỗng bật cười: "Sao vậy? Không biết mài mực à?"
Nàng lắc lắc đầu: "Không biết."
Chợt, hắn ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc khăn tay từ trong bộ y phục của mình, cẩn thận lau vết mực trên mặt nàng: "Nhem nhuốc hết rồi, vẫn là để ta dạy cho."
Gì thế này? Sao hắn cứ luôn thả thính ta thế? Không đúng, ta mới là người đang tính thả thính hắn mà? Sao hắn cứ luôn làm trước như vậy...
Tuy nhiên nàng thích cái bộ dạng ấm áp này của hắn lắm.
Sở Hàn Triều trong cự li gần như thế này phải công nhận rất đẹp trai, nàng đột nhiên muốn hôn hắn. Thái tử cứ đẹp trai, dịu dàng thế sao ta chịu nổi?
Tiểu Tinh lòng nổi tính háo sắc, định bụng ghé môi gần môi hắn thì Sở Hàn Triều đã quay mặt đi, bỏ chiếc khăn lại vào túi, hắn đứng dậy, tay cầm lấy cây mực khiến nàng phải dập tắt đi ý nghĩ xấu xa của mình.
Ta vẫn là không chủ động thành công...
Hắn cất lên thanh âm dịu nhẹ: "Ngồi xuống đi. Ta dạy nàng."
Tiểu Tinh cũng chỉ biết quên đi vẻ khó xử mà ngồi vào, không ngờ vừa đặt mông xuống đã bị bàn tay mềm mại của Hàn Triều nắm lấy: "Nhìn cử động tay của ta, rồi làm theo."
Tim nàng lại loạn nhịp.
Mài mực thôi, có nhất thiết phải cầm tay làm theo không? Hắn... hắn đang lợi dụng nàng phải không? Nhưng mà không sao, vừa hay nàng cũng muốn bị lợi dụng. Tiểu Tinh chợt nhoẻn miệng cười.
Thế là khoảnh khắc đó, thời gian như đứng yên tại chỗ. Hắn cẩn thận dạy cách mài mực nhưng chẳng hay nàng đang nhìn người, chứ không hề nhìn mực.
Ngắm hắn chán, nàng mới chịu cúi xuống xem thử cách mài mực, quả nhiên mỹ nam dạy thì dễ hiểu hơn nhiều. Sau dần hắn cũng buông tay để nàng tự làm.
"Ta làm được rồi." Nàng hài lòng với thành quả, nét mực chảy ra rất đều.
Sở Hàn Triều cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng tán thưởng: "Giỏi lắm."
Mặt nàng đỏ lên như gấc..
Rồi nàng lắp bắp: "Vậy... ta tiếp tục đây. Thái tử ngồi đi, để ta đứng cho." Và nàng cũng chủ động rời khỏi ghế nhường chỗ cho hắn.
Hình như Sở Hàn Triều vẫn chưa hết cơn nghiện chọc nàng, hắn làm ánh mắt tinh nghịch nói: "Tiếc quá, chỉ có một cái ghế. Phải đứng... cũng hơi mỏi lưng nhỉ?"
Nàng vốn đã muốn tu tâm, hắn lại cố tình chọc tức nàng.
Làm thái tử thì hay ho lắm à? Ta phải dạy dỗ hắn.
"Nếu có lòng tốt, sợ ta mỏi, hay là thái tử... cho ta ngồi trên đùi người đi?" Tiểu Tinh không sợ sệt, buông câu cợt nhả.
Ai ngờ hắn đáp: "Cũng được. Nếu nàng thích."
Mặt của nàng trở nên biến sắc. Ta chỉ đang ghẹo hắn thôi mà!
Nàng như một chú thỏ non bị bắt lấy, rụt rè quay đi, không dám đối diện: "Thái tử hài hước quá. Ta chỉ giỡn thôi."
Phù...! Đúng là không nên giỡn với nam nhân, tim ta sắp rớt ra ngoài rồi.
Thế nhưng hắn không buông tha, nhẹ vuốt ve lọn tóc nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu: "Nhưng ta không đùa, làm sao đây?"
Cái... cái này.
Nàng không tin vào tai mình nữa.
Tiểu Tinh tiếp tục đỏ bừng hai má, một nữ nhân trong sáng đương nhiên không chịu được mấy lời kiểu này, nàng thấy hổ thẹn với lòng, vậy mà ta dám nghĩ đến chủ động tán tỉnh hắn, đến cuối cùng cũng nhận ra, bản thân nỗ lực bao nhiêu cũng không thể làm kiểu người chủ động. Sở Hàn Triều thì khác, hắn làm rất tốt, có lẽ vì hắn là đàn ông.
Hình như Sở Hàn Triều biết rõ nàng ngại và cũng thông cảm cho sự ngại ngùng đó, nên tiếp tục bảo nàng: "Mài mực đi."
Chính hắn cũng đang thấy hạnh phúc lâng lâng trong lòng nhưng quyết định không đi nhanh quá, bọn họ chỉ mới quen biết vài ngày. Mưa dầm thì mới thấm lâu, hắn muốn đợi thời cơ chín muồi.
Nàng làm việc của bản thân, còn hắn hết viết sách lại chuyển qua đọc sách.
Nhưng cuối cùng trái tim non nớt vẫn không kìm được sự im lặng này mà gọi tên nàng: "Tiểu Tinh."
"Vâng, điện hạ."
"Ta muốn uống nước."
"Vâng."
Nàng nhanh chóng đến bên chiếc bàn nhỏ, cầm chum nước rót một chén rồi quay lui đưa hắn: "Thái tử, mời dùng."
Hàn Triều nhanh chóng cầm lấy nhưng đột nhiên cánh tay hắn ngừng lại, suy nghĩ gì đó, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý tưởng nhỏ, khoé môi cong lên.
Hắn tiếp tục quan sát hành động của nàng, nhân lúc Tiểu Tinh mài thêm mực, không để ý tới hắn, cử chỉ của hắn nhanh thoăn thoắt, tự cầm chén nước đổ hết nước lên y phục đang mặc, kèm theo giọng điệu bối rối:
"A, ướt hết rồi."
"Thái tử, sao vậy?"
Nàng vô cùng thắc mắc quay sang. Sao lớn tới chừng đó rồi hắn còn làm đổ nước?
"Chắc ta mải mê nhìn sách quá nên vô ý làm đổ." Dứt câu, hắn liền cởi tấm áo bên ngoài ra, sau đó vẫn dùng bộ mặt ngây ngô, tỉnh bơ nói: "Áo bên trong cũng ướt nữa, không hay rồi." Và hắn cởi tiếp, có vẻ không có ý định dừng, cho tới khi chỉ còn một lớp áo ngủ.
Hai lớp áo đã bị hắn cởi sạch. Nàng nhìn tới trố mắt, phản ứng mạnh mẽ: "Thái... thái tử, đừng cởi nữa."
Tiểu Tinh biết hắn có ý định muốn cởi trần luôn thì mau chóng ngăn lại, nàng lấy tay che hờ hai mắt.
Hắn nhếch môi cười: "Sao vậy? Sợ sao?"
Sở Hàn Triều đột nhiên đứng dậy, bước chân đi thẳng tới phía nàng, nắm nhẹ lấy bàn tay nàng, nhướn mày lên đầy thách thức: "Sợ gì chứ?"
"Ta... không có!"
Tay của nàng bị hắn gỡ xuống thì cũng không còn gì để che, chỉ biết đứng chôn chân một chỗ. Nhìn cơ n.gự.c lấp ló phía sau lớp áo chưa cởi hẳn của hắn, nàng nuốt một ngụm nước bọt.
Không được, không thể nhìn.
Nhưng hắn càng lúc càng ghé sát nàng. Nàng cảm giác như hắn sắp ăn thịt mình tới nơi, đột nhiên không biết làm sao.
"Từng nhìn rồi mà! Lúc đó còn rất mê mẩn ta mà?"
Mặt nàng đỏ bừng, bối rối đáp: "Lúc đó là ta hồ đồ. Ta... ta..."
Hắn đột nhiên ghé sát mặt nàng, thì thầm nhẹ: "Nhưng ta thích nàng hồ đồ."
Tiểu Tinh bất giác rùng mình, không biết làm gì ngoài việc tiếp tục che mắt: "Thái tử... ta thấy người đọc sách nhiều quá nên loạn thần rồi, để ta... ta đi tìm y phục cho người thay."
Ánh mắt của Hàn Triều lúc này bỗng trở nên gian tà, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, tính chạm vào gương mặt xinh xắn của nàng thì Tiểu Tinh đã hoảng hốt xoay người đi: "Thái tử, ta đi tìm y phục cho người đây. Đợi ta."
Và nàng lựa chọn dứt khoát rời khỏi đó.
Thấy bộ dạng nàng sợ hãi chạy mất, hắn nhìn theo ở đằng sau bằng một biểu cảm đầy phấn khích: "Dáng vẻ ngại ngùng đó, đáng yêu thật. Nhưng ta thích bộ dạng nàng mê mẩn ta hơn."