Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 17: Muốn đi thì đi

Sáng hôm sau, Tiểu Tinh đang quét lá ở trước sân thì đột nhiên dừng lại, nàng nhìn vào bầu trời trong xanh, những đám mây đang trôi lơ lửng, đột nhiên buồn bã đang ngồi xuống, chống cằm trầm tư quan sát đống lá vừa gom một cục. Phải làm thế nào để trở về đây?

Mới hơn một tuần trước, ta, một nhân viên văn phòng ưu tú, vậy mà bây giờ lại xuyên không rồi. Không thể tin được, còn là xuyên thành cung nữ. Trớ trêu như vậy sao?

"Lâm Tiểu Tinh ơi Lâm Tiểu Tinh, ăn ở thế nào mà chỉ có thể làm cung nữ đi quét lá vậy?" Chỉ là lời nói thầm trong đầu.

Mộ Thiên, anh đang ở đâu? Sao không tìm ta cùng quay về chứ.

Ta nhớ Youtube, nhớ tiktok, nhớ toàn bộ những bài hát và phim ở hiện đại, cũng nhớ các con phố đẹp đẽ, những toà nhà cao ngút trời nữa.

Phải rồi nhỉ? Đã lâu chưa động vào điện thoại. Hình như Lâm Khanh lúc mới gặp đã tự ý cất balo của ta rồi. Hèn gì mà ta không nhớ ra nó.

"Cung nữ Tiểu Tinh." Giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau. Bước chân dồn dập, đều đặn ngày càng gần với nàng.

Nghe thấy có người gọi mình nàng liền theo phản xạ đứng dậy, mắt tròn lên vì ngạc nhiên khi nhận ra bóng dáng người trước mắt. Đó chính là...

“Thái tử.”

Sở Hàn Triều đáp: “Ừ, là ta.”

Nàng vô cùng tò mò: “Người sao lại ở đây? Không phải đi thỉnh an hoàng hậu rồi ư...” Chẳng lẽ ngài ấy không...

“Ta trở về rồi. Không được sao?”

Nhìn vào tướng tá cao ráo, khuôn mặt đẹp trai của hắn, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, nàng lại thấy mình vô dụng. Mỹ nam sờ sờ ngay đó mà chẳng tán được. Thật không đáng là nữ nhân thời hiện đại mà.

Nhưng sao hắn luôn xuất hiện bên cạnh ta vậy chứ? Không lẽ là bị nghiện gặp ta rồi? A, chắc không phải đâu, có thể hắn muốn sai bảo gì thôi. Tiểu Tinh, thôi đi, ngươi tự mình đa tình quá. Làm gì có chuyện đó chứ.

Nghĩ kỹ thì, người ta là thái tử đương triều, là cành vàng, phượng hoàng trên cao. Nàng nằm mơ cũng không có chuyện thái tử có suy nghĩ gì quá phận với một cung nữ nhỏ bé.

Nhưng không tán đổ hắn thì nàng không làm được thái tử phi, cũng có nghĩa không lấy được chiếc vòng để quay về thế kỷ 21. Tiểu Tinh ơi, sao ngươi còn chưa dứt khoát nữa? Ngại ngùng làm gì chứ, ngại có biến thành tiền được đâu? Ngại có quay về nhà được đâu...

Cuối cùng, sau khi dứt khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nàng cười gượng: “Mà, thái tử... người tìm ta có gì à?

Sở Hàn Triều đột nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, khóe môi cong lên: “Ta không tìm nàng, nhưng gặp được nàng ở đây khá trùng hợp.”

"Haha, trùng hợp, trùng hợp." Tuy nàng cười vậy thôi nhưng vẫn không hiểu ý của hắn cho lắm.

Cái sân to đùng này nằm ngay lối đi vào cung, trùng hợp cái gì vậy?

Ý là hắn về nhà gặp nàng cũng là trùng hợp? Cái con người này có vấn đề không vậy?

Hắn chợt tiếp tục: “Tối qua mẫu hậu ta có bắt nạt gì nàng không?”

Tiểu Tinh thành thật lắc đầu: "Không có. Hoàng hậu chỉ hỏi vụ y phục thôi."

"Vậy thì tốt."

Tốt là tốt sao chứ? Muốn ta bị gì lắm ư? Sống trong hoàng cung thật là áp lực.

Nàng bỗng nhớ ra vụ cái hộp, tò mò hỏi: "À, hôm qua ta đến không thấy người trong phòng nên bỏ chiếc hộp hoàng hậu đưa cho trên bàn, người nhìn thấy chưa?"

"Thấy rồi."

Và Sở Hàn Triều cũng biết ý nghĩa của chiếc hộp đó là gì nên hắn mới đến tìm nàng như vậy. Mẫu hậu của hắn có vẻ tâm linh tương thông với hắn.

"Ra vậy. Nếu không có việc gì, ta đi làm việc tiếp nhé, ta quét sân xong còn phải đi lau rất nhiều chỗ trong cung nữa. Không rảnh tiếp chuyện với thái tử đâu."

Hắn nhìn nữ tử trước mặt mình, có chút cảm động. Tính cách của nàng ấy thực sự rất khác biệt. Không phải là nhu nhược mà là thùy mị, là điềm tĩnh, là chịu đựng. Đột nhiên y rất muốn được bảo vệ cho nàng ấy. Không biết nàng phải trải qua những điều gì mà có thể nói được những câu như vậy?

Sở Hàn Triều không nhịn được hỏi: "Làm cung nữ có vất vả không?"

Có trời mới trả lời được, Tiểu Tinh đương nhiên không muốn, nàng thở dài: “ Từ hôm qua tới giờ thì vất vả lắm. Ta không biết lý do ta ở thế giới này, cũng không muốn làm cung nữ, không thích ở đây chút nào.”

Sở Hàn Triều đơ người. Nàng thì vội bịt miệng. Tiêu rồi. Hắn đang nghĩ điều gì thế? Có phải đang kì thị nàng không? Nàng bày tỏ quan điểm rõ ràng như vậy có sai quá không?

Như nhận ra mình làm sai, nàng vội nở nụ cười tươi rói để che đi cảm giác khó xử: "Thôi... Ta... ta phải đi làm việc đây. Tạm biệt thái tử."

“Khoan.” Lâm Tiểu Tinh chưa kịp đi, hắn đã bật cười túm lấy tay áo nàng: “Lần đầu tiên ta thấy có cung nữ dám rời đi trước khi có lệnh của ta đó.”

“Hơ... ơ.!”

Lâm Tiểu Tinh tái xám mặt, là nàng lỡ quên mất. Đây là hoàng cung, hắn là thái tử, sao nàng có thể nói vậy với hắn? Chắc chắn hắn muốn phạt nàng rồi!

Do đó vội tự bào chữa cho mình trước: “Câu vừa nãy là do ta quên mất, ta mới vào cung còn non nớt, không cố ý đâu. Thái tử, đừng xử chết ta...”

Hắn nhếch môi, cảm thấy thực sự thú vị. Sở Hàn Triều đương nhiên sẽ không xử chết Tiểu Tinh, phải giữ lại chứ, vì hắn muốn theo đuổi nàng kia mà.

Nàng tưởng toi tới nơi rồi, cái kết sẽ giống như cô ả Minh Nhi chẳng hạn, toàn thân nàng lạnh buốt, tim đập thình thịch, tay chân run hết cả, chỉ mong hắn đừng trách mình. Vì nàng sợ lắm...

Không ngờ câu của hắn lại là: "Từ bây giờ, nàng thích làm gì ta sẽ cho nàng làm đó."

Ngài ấy không trách ta? Tha cho ta rồi? Còn nói như vậy là sao?

Tuy ngạc nhiên nhưng nàng phản ứng nhanh: "Thái tử, đừng đùa nữa. Ta đi trước nha."

"Muốn đi thì đi." Sở Hàn Triều gật đầu, lúc này nàng mới thoải mái đi tiếp, nhưng đi một đoạn khá xa thì ra sức chạy. Tiểu Tinh chạy một cách thục mạng như thể có ai đó đang đuổi theo. Có lẽ do sợ chết.

Trông theo bóng nàng, trong lòng hắn xuất hiện thêm một niềm vui khó tả. Lời hắn nói là thật, vậy mà nàng xem như đùa ư? Thật là.

"Nàng không nhận ra tâm ý của ta sao?"