Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 16: Có giống cung nữ không?

Tiểu Tinh nuốt nước bọt một cái, cầu mong điều mà nàng đang nghĩ không đúng. Nếu thế giới chỉ có một người đẹp trai, ấm áp, xin đừng khiến người đó không yêu con gái. Nếu hắn là "gay" thì sẽ chẳng có câu chuyện cổ tích tình yêu nào cả và cũng không có nữ chính, vậy thì bao mơ mộng của nàng tiêu tán hết. Với lại trong lòng nàng có khi cũng cảm thấy, Sở Hàn Triều với nàng có một mối liên kết gì đó với nhau. Chắc hai người họ thực sự có duyên đúng như lời của Vi Vi bảo.

Bỗng nàng có chút tò mò: "Không biết người trở thành Thái tử phi thì có hạnh phúc không? Ta thấy ở trong phim... thái tử phi luôn phải tranh giành sủng ái của người khác, số phận rất thê thảm luôn."

"Phim? Là cái gì?" Từ này thực sự rất lạ khiến cho cô không kìm được mà tò mò thăm dò.

"Là ta nghe được."

"À." Vi Vi bắt đầu mở giọng nói chứa đầy lịch sử của mình: "Ở thời nào thì ta không biết nhưng nếu như là hiện tại, thái tử phi sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian, giống như hoàng hậu vậy. Cô không biết thôi, ở Sở Quốc chúng ta từ sau khi hoàng thượng lên ngôi, đem lòng yêu hoàng hậu Lê Hân đã lập ra chế độ hoàng thượng chỉ có một người vợ duy nhất. Sau khi dân chúng trong nước nghe được điều này, đều cảm thấy hoàng thượng là một người rất si tình, cả đời chắc chắn người ấy chỉ yêu mình hoàng hậu thôi. Lúc nào ta cũng thấy hai người đó ân ái với nhau, có cảm giác như không bao giờ hết yêu vậy."

Chuyện mà Vi Vi vừa nói... thật sự quá kinh ngạc. Nếu tất cả đều là sự thật thì chẳng phải phải Sở Quốc là một nơi quá tuyệt vời dành cho nàng hay sao?

Nàng không kìm được thốt ra: "Vậy làm thái tử phi thực sự rất may mắn nhỉ."

"Đúng đó. Ta nghĩ danh phận này không ai phù hợp hơn cô đâu. Cô tìm cách theo đuổi thái tử đi, ta nhất định sẽ giúp. Đợi sau này cô thành công, cho ta hưởng ké phúc lợi là được rồi." Vi Vi tràn trề ngưỡng mộ cất tiếng.

Nàng bị rơi vào thế bí. Sao cô ấy lại nghĩ được chuyện nàng có khả năng được thái tử thích chứ? Với chút nhan sắc này thôi thì đâu dễ dàng trở thành mẫu nghi thiên hạ được. Nàng đủ hiểu một mẫu nghi thiên hạ cần phải có những đức tính gì và tố chất gì, không phải nói muốn làm là có thể làm được.

Do đó Tiểu Tinh vẫn quyết định chọn lựa khiêm nhường: "Thôi, chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa. Ta thấy ta vẫn còn nhiều thiếu xót xa lắm. Bây giờ chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên thôi."

***

Tối đến, Thái Công Công xuất hiện, nhìn thấy nàng đã nhanh chóng dặn dò: "Cung nữ Tiểu Tinh, hoàng hậu có khẩu dụ truyền ngươi tới cung Hoàng Hậu hỏi chuyện."

Nàng vô cùng ngạc nhiên, hoàng hậu có chuyện gì mà muốn gặp ta chứ? Chẳng lẽ khi nãy... bà ấy thực sự không vừa ý ta nên trút giận lên ta đấy chứ? Hay là...

Tuy không biết là vì cái gì nhưng nàng cũng nhanh chóng bảo với Thái công công: "Tiểu Tinh đã rõ. Đa tạ công công đã truyền ý của nương nương."

Ông ta hài lòng trả lời: "Nhanh đi. Hoàng hậu đang đợi ngươi."

"Nhờ công công chỉ đường cho Tiểu Tinh."

Ông ta hơi sững người. Vì trước giờ làm gì có cung nữ nào để bề trên giúp đỡ như vậy. Nhưng vì Lâm Tiểu Tinh cũng khá dễ thương nên ông cũng thuận lòng: "Chuẩn bị đi. Ta đợi ngươi ở ngoài."

"Đa tạ công công."

Tiểu Tinh sửa soạn xong thì bước ra khỏi cung Thái tử. Có lẽ sóng gió bắt đầu xảy đến rồi. Hoàng cung làm gì có yên ổn bao giờ chứ. Hoàng hậu tìm ta là có việc gì đây?

***

"Đa tạ công công."

Nói xong với Thái công công, Tiểu Tinh nhanh chân bước vào tẩm cung của hoàng hậu.

Đi được một đoạn đã thấy hoàng hậu Lê Hân ngồi ở đó cùng cung nữ riêng, nàng bắt đầu có chút sợ hãi.

Không biết hoàng hậu là người như thế nào? Bà ấy được hoàng thượng độc sủng yêu chiều như vậy, chắc chỉ cần một câu của bà ấy là nàng sẽ bay màu. Vì thế nàng không thể khinh suất, lựa chọn khiêm mình hành lễ: "Tham kiến hoàng hậu. Người cho gọi nô tỳ sao ạ?"

Lê Hân mỉm cười, phong thái nho nhã ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ngươi đến rồi à?"

Nàng không dám nhìn thẳng vào Lê Hân, vẫn cúi gầm mặt: "Vâng. Hoàng hậu có gì căn dặn cứ nói ạ, nô tỳ sẽ cố gắng hết sức."

Bà ta lúc này mới chịu đem chính chuyện ra: "Không vòng vo nữa. Ta nghe nói ngươi được thái tử đích thân chọn làm cung nữ riêng. Chuyện này có phải thật không?"

Ra là chuyện này.

Tiểu Tinh đương nhiên sẽ không dám chối: "Vâng ạ."

Lê Hân có vẻ suy ngẫm sau câu nói của nàng. Bà ấy quay sang Minh Hi, cung nữ thân cận của mình, khẽ hỏi: "Ngươi thấy nữ nhân này có giống cung nữ không?"

Minh Hi quan sát nàng một hồi lâu và thành thật trả lời: "Nô tỳ thấy... kiểu tóc tới cách ăn mặc, giống với tiểu thư lá ngọc cành vàng hơn."

Bà bắt đầu nhìn Tiểu Tinh, tiếp tục nói: "Ngươi nghe thấy chưa?"

Nàng thoáng chút run rẩy, không hiểu lời bà ấy có ý gì, vội thắc mắc: "Cách ăn mặc của nô tỳ... có vấn đề gì sao ạ?"

"Có, rất có vấn đề. Ngươi mặc đồ của hoàng tộc, đâu giống cung nữ?"

Bà ấy nói gì vậy? Đồ của Hàn Triều đưa ta, ta có biết cái gì đâu.

Lâm Tiểu Tinh phản ứng nhanh nhẹn, thật thà kể: "Nô tỳ thực sự không biết, cái này do thái tử giao cho nô tỳ, bảo nô tỳ mặc..."

Lê Hân vô cùng ngạc nhiên: "Thái tử tự sắp xếp y phục cho ngươi?"

Nói cách khác thứ khiến bà ngạc nhiên là tại sao thái tử lại đi quan tâm chuyện của cung nữ nhỏ bé như nàng. Trước nay hắn không gần gũi nữ giới, nếu nàng làm hắn để mắt được thì quả thật không phải người tầm thường.

Nàng vẫn chỉ rụt rè gật đầu: "Thật sự là thái tử sắp xếp ạ."

Bà suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thông suốt và cười tươi: "Thôi được rồi, ta không nhiều lời nữa." Nói xong, bà ấy đưa cho nàng một chiếc hộp, dặn dò tỉ mỉ: "Ngươi mang cái này về cho thái tử, dặn thái tử nửa năm sau mới được mở ra. Biết chưa?"

Lâm Tiểu Tinh nhanh chóng cầm lấy, cúi đầu đáp: "Nô tỳ biết rồi ạ."

"Không có gì nữa. Ngươi quay về đi."

"Nô tỳ cáo lui."

Lê Hân quan sát bóng nàng đi dần khỏi đó, tâm trạng phức tạp, tự nhủ trong lòng: "Thái tử. Vậy ra đây là nữ nhân con đang để ý sao?"