Sở Phong rất hiểu chuyện, nghe vương gia tự nhận tội liền quyết không để cho cậu của mình bị vạ lây, vội chen ngang: "Mẫu hậu, là Phong Nhi tự mình muốn chơi, không phải do nhị vương gia không nhắc nhở đâu. Mẫu hậu đừng trách vương gia."
Đúng là đứa trẻ ngoan, sinh được đứa con thế này thật ấm lòng.
Lê Hân nhân từ đáp: "Ngốc quá. Ta đương nhiên không trách phạt. Nhưng con đang chơi sao lại đến đây rồi? Nhớ mẫu hậu à?"
Sở Thiếu Tam biết không còn việc của mình nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống xem bọn họ trò chuyện.
Cậu nhóc khi này mới sực nhớ lý do mình đến yến tiệc, mỉm cười: "Mẫu hậu, Phong Nhi đang chơi cùng muội muội thì nhớ lại hôm nay là sinh thần của người nên bảo muội muội chờ một chút... rồi đến đây tặng quà cho người."
"Quà sao?" Bà hơi ngạc nhiên.
Đứa nhóc nhỏ tuổi nhưng cũng tâm lý quá.
"Đúng ạ."
Dứt lời, cậu vội từ trong túi lôi ra một thứ lấp lánh đặt lên tay Lê Hân: "Mẫu hậu đeo thử đi, đây là vòng mà Phong nhi tự làm."
Đó là một chiếc vòng chuỗi hạt, được xâu đủ thể loại ngọc với nhiều các màu sắc khác nhau. Bà dùng sự hài lòng tán thưởng: "Phong Nhi khéo tay quá. Mẫu hậu rất thích chiếc vòng này và sẽ luôn đeo bên mình."
"Vâng ạ. Nhi thần chúc mẫu hậu ngày càng vui vẻ và khoẻ mạnh."
"Mẫu hậu cảm ơn Phong Nhi."
"Phong Nhi, qua đây với trẫm." Sở Thiên chứng kiến tất cả mọi chuyện, thấy có cơ hội mới gọi cậu nhóc.
Sở Phong vui vẻ chạy qua, sà vào lòng ông: "Phụ hoàng, sao vậy?"
"Con ngồi xuống, ăn chút đồ đi."
Cậu nhóc chợt lắc nhẹ cái đầu: "Hưm, không đâu. Phong nhi phải quay về hoa viên, Bình An muội muội đang chờ Phong nhi để chơi cùng. Phụ hoàng tự chơi cùng với hoàng huynh đi."
"Hazz, con đó, thật là ham chơi." Sở Thiên thở một hơi dài tỏ vẻ buồn bã.
Nghe xong câu, Sở Phong dù biết ông hơi buồn lòng nhưng vẫn muốn làm theo ý mình, cậu cười tinh nghịch: "Nhi thần đi đây. Phụ hoàng và mẫu hậu ở cùng với hoàng huynh nha."
Sở Hàn Triều ngồi ở dưới thấy vậy, chợt bật cười nhẹ. Đúng là phong cách của tiểu đệ tinh nghịch nhà ta.
Lâm Tiểu Tinh cũng đã hiểu ra hết các mối quan hệ của Sở Quốc này. Theo như nàng cảm nhận thì bọn họ sống một cách yên bình, không bon chen, không ganh đua, không chém gϊếŧ nhau, kỳ lạ thật đó. Rốt cục vì sao như thế nhỉ? Có gì mà nàng chưa biết ư?
Đợi cho Sở Phong đi khỏi một lúc, Lê Hân mới để ý đến Lâm Tiểu Tinh đang đứng kế bên Hàn Triều. Bà cất tiếng hỏi trong sự tò mò: "Thái tử, cung nữ này là?"
"À. Thưa mẫu hậu, đây là cung nữ thân cận của nhi thần." Hắn thoải mái giới thiệu.
Đột nhiên bị nhắc tới, nàng thoáng nổi gai ốc, sao hỏi ta? Không phải bà ấy ghét ta chứ? Nàng chỉ dám đứng im lắng nghe tiếp câu chuyện.
"Xưa nay chưa từng nghe con nhắc tới, cung nữ này mới vào cung sao?"
"Vâng, mẫu hậu."
"Nhan sắc xinh đẹp mỹ miều, thái tử chọn cung nữ khéo thật." Bà quay qua nàng, nở một nụ cười ẩn ý.
Cái gì vậy? Khen ta là sao nữa? Tuy không hiểu cho lắm nhưng Lâm Tiểu Tinh cũng chỉ có thể cúi đầu, tỏ thái độ vui vẻ: "Tạ hoàng hậu đã khen."
"Được rồi, mau ăn đi."
***
Kết thúc yến tiệc cũng là lúc nàng về phòng nói chuyện với Triệu Vi Vi.
"Lúc nãy cô thực sự bị ả ta bắt nạt sao?"
Vẻ mặt nàng buồn bã đáp: "Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao cô ta bị phạt nhịn ăn. Ta giải thích nhưng cô ta không nghe."
Vi Vi nheo mắt ngẫm nghĩ: "Ngày kia, Lâm Khanh thị vệ đột nhiên đến rồi thông báo Minh Nhi bắt nạt đồng môn, sau đó phạt nhịn ăn. Ta còn không biết chuyện gì xảy ra nữa, bây giờ cô kể ta mới biết là chuyện của cô."
"Vậy chắc do thái tử tự làm rồi. Hôm đó, chân ta hơi đau, may mà có thái tử đưa về." Lâm Tiểu Tinh chống cằm đầy suy tư.
"Ta thấy thái tử đang bênh cô đó. Sống trong hoàng cung mấy năm, ta nhìn qua bao nhiêu người rồi, đều cảm thấy không đẹp, khi cô vừa xuất hiện, ta liền thấy chỉ có cô là đẹp nhất, vượt xa bao nhiêu người khác."
"Thật sao?" Nàng không ngờ Vi Vi lại khen mình, hơi ngạc nhiên.
Nhưng mà xem xét kỹ cũng đúng. Thế kỷ 21, có bao nhiêu là biện pháp chăm sóc da, kỹ thuật trang điểm cũng cao siêu hơn. Lâm Tiểu Tinh bắt đầu chăm sóc da mặt từ năm 14 tuổi, học trang điểm từ năm 18 tuổi, đẹp hơn so với người cổ đại là đúng rồi.
Nhưng vẫn bật cười khiêm tốn: "Ta cảm thấy đâu có đẹp đến mức đó đâu."
Triệu Vi Vi không chịu dừng mà tiếp tục tâng bốc nàng: "Lúc nãy từ xa ta thấy cô đứng với thái tử vô cùng đẹp đôi. Không chừng sau này cô chính là thái tử phi tương lai đó."
Nàng tự nhiên ngơ ngác: "Cô nói vậy kỳ lắm, có người nghe được bây giờ."
Vi Vi cười khúc khích: "Ta nói sự thật thôi mà. Hai người gặp nhau cũng có thể là duyên phận. Trong những câu chuyện tình dân gian viết đều có kịch bản như vậy mà."
Thực ra cô không nói thì nàng cũng cảm thấy khá thích thái tử. Hắn là người vừa hiền hậu vừa đẹp trai lại có tấm lòng thương người bao la. Nếu như phải sống ở đây cả đời, ít nhất nàng cũng phải được gả cho người như hắn mới an tâm.
Nàng chợt mỉm cười: "Khi nghĩ về phong thái của thái tử lúc cứu ta ở Vạn Thất cung, thực sự rất tuyệt vời..."
Quả thực, ấn tượng bởi màn anh hùng cứu mỹ nhân đó. Cái khoảnh khắc hắn choàng cho mình tấm áo khoác. Cảm giác tim như muốn rụng tới nơi vậy.
Vi Vi đương nhiên hiểu hết tâm tư đó của Tiểu Tinh, vui vẻ gật đầu: "Sở Quốc của chúng ta không ai trông soái hơn thái tử điện hạ đâu. Chỉ có điều ngài ấy vô cùng khó gần, nữ nhân nào tiếp cận cũng thấy ngài ấy né tránh. Cung nữ như bọn ta còn nghĩ... thái tử có "bệnh khó nói" đó."
Đến mức đó luôn? Chẳng lẽ, thái tử không thích nữ nhân?