Ngồi trong phòng thái tử, Tiểu Tinh đỏ mặt khi đối diện với hắn.
Ánh mắt nàng chạm vào điểm nhìn của hắn. Ngay khoảnh khắc đó, giống như có một luồng điện chạy qua, không khí xung quanh hai người bỗng nóng lên, bởi giờ đây nàng đang khoác áo của hắn.
Không khí nói chuyện của họ trở nên e dè. Nàng không muốn mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, vội yêu cầu: "Ta về phòng thay đồ nhé. Thái tử."
"À... được, được. Đi đi, ta chờ cô."
Hình như Sở Hàn Triều đang rất bối rối.
Dáng vẻ đó của hắn thực sự rất đáng yêu. Nhưng không khen trực tiếp được, nàng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
***
Tiểu Tinh nhanh chóng rời khỏi, qua phòng của nàng ở ngay bên cạnh để thay đồ. Khi thay xong, nàng trở lại với một bộ đồ mới màu hồng nhạt, mỉm cười: "Ta thay xong rồi."
Sở Hàn Triều nhìn nàng chăm chú, trên người nàng là y phục mà hắn đã đích thân chuẩn bị, đúng là nàng mặc gì cũng đẹp. Hắn thực sự không rời mắt được.
"Thái tử, nhìn ta dữ vậy? Có vấn đề gì sao?" Tiểu Tinh e thẹn hỏi.
Tim nàng đang đập thình thịch. Hình như nàng dần có thiện cảm hơn với Sở Hàn Triều rồi. Hắn tốt với nàng, ấm áp với nàng, đúng là khó tránh khỏi rung động.
Sợ nàng phát hiện ra sự mê mẩn của mình, hắn vội chối ngay: "Không... Không có gì." Rồi hắn dừng một lát: "Nàng vừa gặp chuyện kinh sợ, không cần đem lễ vật nữa. Để ta sai người khác."
Sao hắn đột nhiên chuyển xưng hô với ta rồi nhỉ? Lâm Tiểu Tinh không hiểu nhưng có vẻ vui hơn rất nhiều. Nàng tỏ vẻ biết ơn đáp: "Đa tạ... chàng."
Không ngờ hắn không có ý kiến gì với cách xưng này. Mà tiếp tục nói: "Đến giờ rồi. Đi cùng ta đi."
Nàng cười một cách mừng rỡ: "Thật sao? Vậy có thể cho ta ngồi cùng không?"
Không ngờ hắn vẫn chỉ trả lời: "Đi theo rót rượu thôi. Không thể ngồi cùng."
Chút suy nghĩ màu hồng trong lòng nàng cũng vì thế mà vụt tắt.
Cũng phải, nàng bây giờ là một cung nữ. Hắn cứu nàng, xưng hô thân thiết với nàng cũng đâu phải là xác định tình cảm. Xem ra chỉ là ra tay tương trợ bình thường thôi, hoặc chỉ là xem nàng như bằng hữu thật.
Tiểu Tinh chau mặt đáp: "Được rồi. Yến tiệc chắc sắp bắt đầu rồi, ta đi với Người."
Sở Hàn Triều nhìn nàng một lần nữa, nha đầu ngốc, đúng là ta đã rung động với nàng, nhưng mọi chuyện phải thuận theo tự nhiên. Ta còn không rõ nàng có thích ta không, nếu ngang nhiên tự làm theo ý mình, chẳng phải nàng sẽ ghét ta sao?
Tình cảm phải xác minh rõ ràng từ hai phía mới được. Nếu đủ sâu đậm mới có thể phát triển. Ta sẽ kiên nhẫn một chút, nhất định sẽ khiến nàng toàn tâm toàn ý thích ta, Lâm Tiểu Tinh.
***
Trước mắt nàng là nơi diễn ra yến tiệc sinh thần của hoàng hậu. Có rất nhiều cung nữ và thái giám đang bưng đồ ăn. Không thể ngừng ca thán tình cảnh mình thấy hiện tại, quá uy nghiêm đi mà. Được tận mắt chứng kiến một yến tiệc thế này đúng là tuyệt vời.
Phía xa xa nàng thấy hoàng thượng đang ngồi cùng hoàng hậu, người đang rót trà vào chén của hoàng hậu một cách dịu dàng. Thật ngưỡng mộ họ.
Sở Hàn Triều bước vào chính giữa lối sảnh lớn, đứng đối diện trước mặt của hoàng thượng mà cúi người chắp tay cung kính: “Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Sở Thiên phẩy tay áo: “Thái tử, miễn lễ.”
Lê Hân có vẻ rất vui với đứa con trai ngoan này, bà chỉ tay vào ghế gần nhất nói to: "Thái tử, con ngồi đi."
Hắn vui vẻ gật đầu: "Tuân mệnh mẫu hậu."
Lâm Tiểu Tinh cũng lẽo đẽo theo sau, đứng bên cạnh hắn chờ chỉ thị.
Hắn lúc này mới quay người bảo Lâm Khanh: “Mau dâng lên cho hoàng hậu.”
Lâm Khanh gật đầu: "Rõ." Rồi nhanh chân tới gần chỗ ngồi của hoàng hậu, hai tay bưng lên trước mặt bà.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu trông xuống thứ y đang cầm với đầy sự tò mò.
Hắn nhanh chóng mở lời trước: “Mẫu hậu, đây là quà nhi thần đặc biệt chuẩn bị cho người.”
Lê Hân rất vui vẻ khi y dâng lên tận bàn cho bà ấy. Bà mở tấm che màu đỏ ra, để lộ một bình gốm màu xanh rất đẹp và tinh xảo vô cùng, sau đó cẩn thận xem qua và mỉm cười: “Thái tử thật hiểu ý ta.”
Khi này hắn mới đứng dậy, vui vẻ dâng câu chúc: "Nhi thần cung chúc mẫu hậu sinh thần vui vẻ, bách niên giai lão, luôn luôn xinh đẹp, trẻ mãi không già."
Vì có thái tử dẫn đầu nên bên dưới cũng tự giác đứng dậy theo, các vị đại thần lẫn các vị khách đặc biệt đều đồng loạt lên tiếng:
"Chúng Thần cung chúc Hoàng hậu sinh thần vui vẻ."
"Cảm ơn các vị. Đều ngồi xuống cả đi."
Lê Hân tiếp tục nhìn Hàn Triều, tấm tắc khen: "Món quà của thái tử ta rất thích. Thái tử có lòng rồi."
"Được mẫu hậu yêu thích là phúc của nhi thần."
Bà mỉm cười với hắn như đánh giấu sự kết thúc cho vấn đề quà tặng rồi cuối cùng cũng quay mặt đi, chuyển chú ý xuống phía dưới: "Các vị nhập tiệc đi."
Tất cả mọi người bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn, có người thì rót rượu vào chén.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập, một bóng nam nhân nhỏ tuổi mang y phục hoàng tộc, trên đầu cài búi tóc vội vã đi tới. Không ai khác chính là nhị hoàng tử trẻ tuổi, Sở Phong.
Cậu nhóc sà vào lòng Lê Hân ngay khi vừa nhìn thấy bà: "Mẫu hậu, nhi thần đến trễ."
"Phong nhi, ngoan quá, con biết tìm đường đến đây nữa sao?" Bà xoa đầu cậu nhóc một cách dịu dàng.
"Phong nhi không cố ý đến trễ đâu, chỉ vì bận chơi với Bình An quận chúa." Sở Phong chớp chớp mắt với vẻ ngây thơ.
Khi ấy bà sực nhớ ra điều gì đó, hỏi lại: "Bình An quận chúa, chính là đứa con gái út của nhị vương gia đó sao?"
Sở Thiếu Tam bên dưới nghe thấy nhắc đến mình vội vàng đứng dậy giải thích: "Hoàng hậu, thần đệ nhìn thấy hai đứa nhỏ chơi với nhau rất vui vẻ nên để chúng tiếp tục chơi, không miễn cưỡng đưa tới tham gia tiệc. Thứ lỗi cho thần đệ tự ý quyết định."