Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 13: Cầu xin vô ích

Quỳ xuống xin tha sao? Lâm Tiểu Tinh chưa từng làm vậy bao giờ. Bọn họ muốn hạ thấp lòng tự trọng của nàng ư? Sao nàng có thể cam chịu?

"Ta không quỳ." Tiểu Tinh cứng rắn nói.

Minh Nhi chợt nheo mắt: "Cô không muốn uống rượu mời, chỉ muốn uống rượu phạt sao?"

Mặc kệ, bây giờ bọn họ có đánh, nàng cũng không bao giờ quỳ. Cùng lắm thì bỏ chạy, xem bọn họ dám làm gì ta.

Nàng không hề sợ hãi mà bảo: "Các cô thử đυ.ng vào ta đi, ta sẽ hét lên cho coi, xem ai sợ ai."

Ánh mắt của ả có vẻ như đang suy nghĩ điều gì rồi cười mỉa mai: "Cô muốn hét?"

"Ta dám đó!"

Minh Nhi quay mặt sang bên cạnh A Phiến và Vĩ Lam, nhướn mắt lên như ra hiệu điều gì.

Bọn họ hiểu ý, mỉm cười chạy qua chỗ Tiểu Tinh, hai người hai bên giữ chắc lấy tay nàng.

Cái... cái gì vậy?

"Các người tính làm gì ta?" Nàng lo sợ hỏi.

Minh Nhi từ từ tới gần, đưa tay vuốt ve bờ má đỏ ửng vì lo lắng của nàng, mỉa mai mà cười: "Mạnh miệng lắm mà, muốn hét sao? Để ta thử lột đồ của cô, xem cô dám hét lớn cho mọi người tới xem cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không nhé?"

Lột... đồ?

Tiểu Tinh đột nhiên đứng hình. Không được, việc này so với quỳ xuống còn nghiêm trọng hơn. Tại sao cô ta dám ác độc như thế chứ? Lỡ như có ai nhìn thấy nàng để mặt mũi ở đâu?

Nàng vội ra sức dãy dụa: "Thả ta ra. Mau thả ta ra. Các cô thật ác độc! Không sợ quả báo sao?"

Ả tiếp tục nheo mắt: "Vậy khi cô mách lẻo thái tử đã nghĩ tới chuyện này chưa? Nữ nhân nham hiểm như cô để bên cạnh thái tử thật là một mối đe doạ. Hôm nay bọn ta nhất định phải dạy dỗ cô."

"Đừng, ta cầu xin các người...."

Bàn tay của Minh Nhi thoăn thoắt lướt trên y phục của nàng, mở từng nút thắt trên y phục, tay nhanh chóng tháo bỏ lớp áo bên ngoài.

"Đừng mà!"

Không để cho nàng có cơ hội chạy, hai người còn lại cũng thuận theo tình hình mà ôm lấy chân tay nàng. Tiểu Tinh chỉ biết bất lực chảy nước mắt đầy tủi nhục: "Xin các cô, ta sai rồi. Đừng cởi nữa... Đừng cởi nữa..."

Lớp áo ngủ cuối cùng đã được cô ả ném xuống đất, trên người nàng bấy giờ chỉ còn lại chiếc xiêm y buộc dây đơn giản để bảo vệ phần ngực, Minh Nhi vẻ mặt khoái chí, hả dạ nói: "Cảm giác thế nào? Với loại người thích câu dẫn thái tử như cô thì cởi đồ là việc rất bình thường mà? Cần gì phải giả vờ giả vịt, chảy nước mắt như thế?"

"Đừng mà. Ta sai rồi. Cô muốn ta làm gì cũng được, đừng tiếp tục cởi nữa."

Cô ta phải ép nàng tới mức này ư?

Lần đầu nàng bị người khác bắt nạt trực diện quá đáng như vậy.

Bình thường nàng mạnh mẽ lắm nhưng bây giờ , đám người họ... đυ.ng tới chuyện nhạy cảm, nàng thực sự chỉ biết khóc.

Bọn họ đang ỷ đông hϊếp yếu. Thanh danh của nàng, trong sạch của nàng đang bị đe doạ... Phải làm sao đây?

Có ai đang gần đó không, mau cứu ta với!

"Cầu xin vô ích. Để ta giúp cô."

Minh Nhi thấy nàng suy sụp dưới ách mình như vậy, ả hả hê định giơ tay thò vào sau cổ nàng tính tháo cái dây cuối cùng thì bỗng một tiếng thét lớn dõng dạc vang lên làm cô ả giật mình.

"Dừng tay! To gan!"

Tiểu Tinh ngẩng mặt nhìn vào bóng dáng nam nhân tuấn tú vừa lộ diện. Đó là... Sở Hàn Triều.

Hắn vừa tới khiến nàng có một tia hi vọng to lớn.

Ta... được cứu rồi.

Sở Hàn Triều nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình, đi tới che lên thân thể đang run rẩy của nàng. Ánh mắt ôn nhu và ấm áp đó, dường như đã sưởi ấm được lúc tăm tối nhất trong lòng Tiểu Tinh. Hắn ta... thật sự đã giúp ta rất nhiều. Hắn là ánh mặt trời ấm áp duy nhất sưởi ấm ta...

Giọng của ba người kia có vẻ sợ hãi run lên bần bật khi nhận ra người đó. Lần lượt quỳ xuống: "Thái... thái tử... Chúng nô tì bái kiến thái tử."

Hắn hừ lạnh, quay mặt qua phía họ: "Các ngươi cũng biết hành lễ sao? Đường đường là cung nữ được tuyển chọn kỹ càng, mà đằng sau lại ăn hϊếp người khác như vậy. Không biết sau này sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn nữa."

Minh Nhi biết bị bắt tại trận thì hình phạt khó thoát. Cô ả lên tiếng thỉnh cầu: "Xin thái tử thứ tội. Minh Nhi sợ Lâm Tiểu Tinh là loại kỹ nữ tầm thường cố ý câu dẫn thái tử nên muốn trừng phạt thay người một chút thôi. Ta không cố ý."

Cô ta... vẫn dám khua muôi múa mép sao? Tức chết ta mất.

"Cô đừng..."

Nàng tính kể ra hết điều mình gặp phải để giải thích sự oan uổng nhưng Sở Hàn Triều đã nhanh hơn nàng, hắn quát lớn: "Không cần giải thích. Ta khẳng định lần nữa, Lâm Tiểu Tinh không phải kỹ nữ, càng không câu dẫn ta. Còn các ngươi, từ đây về sau không cần làm cung nữ trong cung của ta nữa."

Sự việc đã lật ngược hoàn toàn. Minh Nhi biết mình đã thua.

"Thái tử, nô tỳ biết lỗi rồi." Cô ả với ánh mắt hoảng hốt, giọng nói vội vàng cầu xin.

A Phiến và Vĩ Lam bấy giờ cũng nhận ra bản thân đã đồng loã với người xấu, vội tự bào chữa cho mình: "Thái tử, tất cả là lỗi của Minh Nhi."

"Đúng vậy, là cô ta đe doạ chúng nô tỳ giữ người của Lâm Tiểu Tinh. Chúng nô tỳ không cố ý."

Minh Nhi bị phản bội thì cau mặt tức giận: "Các cô... các cô được lắm."

"Đủ rồi."

Sở Hàn Triều đương nhiên không muốn nghe giải thích. Bất cứ ai bắt nạt Lâm Tiểu Tinh đều là kẻ thù không đội trời chung với hắn.

Lâm Khanh đi theo sau hắn nãy giờ hóng chuyện, cũng đã phát huy tác dụng, được hắn quay qua ra lệnh: "Lâm Khanh, đem ba ả độc phụ này phạt đánh 50 gậy, đuổi khỏi cung cho ta."

"Thái tử, thái tử tha cho nô tỳ." Minh Nhi ra sức van xin. Đồng thời cũng quay về phía nàng đang đứng: "Tiểu Tinh, cô giúp ta đi, giúp ta nói vài câu với thái tử, gia đình ta rất nghèo, không thể rời cung được. Cầu xin cô."

Nàng lựa chọn im lặng.

Cô ta vừa nhục mạ nàng thế nào, nàng dám quên sao? Hồi nãy ta kêu đừng cởi, các cô làm gì nghe lọt tai? Muốn tha thứ, mơ đi.

Nàng làm ra vẻ mặt lạnh tanh không liên quan tới mình. Mọi chuyện là cô ta đáng đời.

Sở Hàn Triều lúc này mới nhìn nàng, hỏi han ân cần: "Không sao chứ? Về thôi."

"Không sao. Đa tạ người." Lâm Tiểu Tinh mỉm cười, cảm giác hắn thật là tốt.

Nói xong, hắn choàng lấy vòng eo của nàng, dìu nàng đi khỏi đó để lại ánh mắt uất ức lẫn tức giận nhưng không làm được gì của ba cô cung nữ xấu số.