"Ta không mời cô đi dự tiệc, chỉ là ta cần người rót rượu."
Cuối cùng bộ mặt cáo già cũng lộ ra. Quả nhiên hắn vẫn chỉ coi nàng là một con nhỏ người hầu.
Nàng bĩu môi: "Đã hiểu. Ta là cung nữ của ngươi, đi theo ngươi cũng là chuyện bình thường, được mà."
Sở Hàn Thần mặc kệ thái độ khinh khỉnh của nàng, vẫn tiếp tục: "Với lại, ngày mai, cô sẽ là người phụ trách đem bình gốm tặng cho mẫu hậu của ta."
Mắt nàng tròn lên: "Ta?"
"Không cô thì ai?"
Nàng là chúa hậu đậu luôn đó, vốn dĩ chưa bao giờ đi làm phục vụ cũng chỉ vì sợ chén dĩa của người ta bể hết. Xưa nay nàng cùng lắm cũng chỉ dám làm việc tri thức thôi. Bây giờ kêu đem bình gốm từ cung thái tử tới cung hoàng hậu, khác gì đòi mạng đây?
Tiểu Tinh ngay lập tức rơi vào bối rối: "Không được đâu. Ta... ta hậu đậu lắm. Lỡ như vấp chân làm hỏng thì thế nào?"
"Chiếc bình rất nhẹ, cô làm rơi được sao?"
Thực ra hắn không phải làm khó, mà là đang để ý tới nàng, hắn biết hoàng hậu có mắt nhìn người nên muốn Lâm Tiểu Tinh xuất hiện một lần trước mặt bà ấy, cho bà nhận xét thử con người nàng. Sau đó mới xem xét tình hình, rồi tấn một thể. Được lòng phụ huynh thì mối tình nào cũng lâu bền mà.
Thế nhưng nàng không hề biết trong lòng hắn mưu tính gì, không dám nghĩ tốt về hắn.
Chắc hẳn hắn cố ý kêu nàng đem lễ vật rồi khi không cẩn thận làm rơi sẽ phạt chém đầu nàng. Quả nhiên hắn vẫn luôn đề phòng với ta. Thế mà nàng còn nghĩ ngày mai sẽ tìm được cách trở về luôn kia chứ.
Tiểu Tinh vội vàng từ chối: "Ta không làm đâu. Chuyện lớn như vậy, thái tử nên để cho người lâu năm trong cung làm thì tốt hơn."
Nhưng Sở Hàn Triều hắn đã quyết, sao có thể rút lui?
"Bắt buộc ngày mai phải là cô, Lâm Tiểu Tinh. Đây là mệnh lệnh."
Nhìn đi, nhìn cái ánh mắt cương quyết đó đi. Thật đáng sợ. Ta ở hiện đại cho dù là người có chính kiến đi nữa thì ở đây cũng chỉ là một con tôm con tép nhỏ nhoi thôi, sao dám cãi. Thôi thì, thuận theo ý trời, cẩn thận một chút để cái mạng nhỏ này không gặp nguy hiểm.
"Được. Ta làm."
***
Tiểu Tinh theo mệnh lệnh tới lấy bình gốm được đặt ở cung Vạn Thất kế bên. Tới cửa, nàng trầm trồ vì thiết kế đồ sộ của nó, quả nhiên là nơi chứa báu vật của cung thái tử, thật to lớn và sáng loáng. Nếu trộm được vài thứ nơi đây đem về thế kỷ 21 bán chắc sẽ giàu lắm nhỉ?
Nàng mỉm cười gian tà với suy nghĩ thiết thực của mình. Giấc mơ đổi đời của ta đang tới.
Tiểu Tinh nhanh chóng mở cửa cung, muốn mau mau vào xem kho báu trong đó có những gì để khi gần về tương lai thì lụm.
Khi sắp đặt chân vào thì bỗng bị một cánh tay chắn ngang.
"Cô, không được vào."
Nàng ngước lên, trước mặt là Minh Nhi, cô ả hôm kia bắt nàng giặt đồ lúc đau chân đây mà. Bây giờ cô ta còn kéo cả đồng bọn sao? Bên cạnh cô ta còn có thêm hai người khác là Vĩ Lam và A Phiến.
Nàng tò mò hỏi: "Các cô tính làm gì? Tại sao không cho ta vào? Ta phụng mệnh đưa đồ cho hoàng hậu. Nếu làm chậm trễ sẽ không gánh nổi tội chết đâu."
Vẻ mặt của Minh Nhi kia chuyển sang tinh nghịch cười phá lên: "Ha ha ha. Tội chết?"
Nàng khó chịu cau mày. Cô ta bị điên sao? Đang yên đang lành chặn nàng lại làm gì. Giống mấy cảnh bắt nạt nàng hay xem ở trong phim quá. Xem ra có điềm xấu.
Nàng vội đanh giọng: "Phiền các cô tránh ra. Ta phải đi vào trong."
Đang định rời đi thì Minh Nhi bỗng kéo tay nàng lại thật mạnh, gằn lên: "Ta chưa có cho cô đi."
Cô ta ghét ta lắm hay sao? Đẩy mạnh như thế, đau chết mất.
Nàng mang vẻ mặt tức giận hằm hằm: "Rốt cuộc cô muốn gì đây hả? Ta có thù oán gì với cô sao?"
Ả vòng hai tay trước ngực lên tiếng: "Cô đừng giả vờ ngây thơ nữa. Lần trước vì cô mà ta phải nhịn ăn một ngày. Bây giờ đã vội quên sao? Cô mách lẻo chuyện ta làm với cô cho thái tử đúng không?"
Cái gì mà nhịn ăn? Chuyện này nàng có biết cái gì đâu. Tên Sở Hàn Triều đó đã làm gì chứ? Bây giờ hậu quả ta phải gánh này.
Có thể nào cho ta chút bình yên được không? Cứ xuyên không phải có mấy nhân vật kiểu ác ngáng đường mới được hả? Thật phiền muốn chết.
Nàng muốn giải quyết rõ ràng bằng bạo lực nhưng bọn họ có ba người, làm sao đánh lại họ đây? Vậy phải nhẹ nhàng mà xử thôi.
Vì không muốn mọi chuyện rối tung, nàng mỉm cười một cách hoà bình: "Minh Nhi, nếu như lần trước ta có điều gì không phải, xin thứ lỗi với cô. Nhưng ta không có mách lẻo gì cả. Cũng không biết tại sao cô bị phạt. Cô để ta đi đi. Chúng ta có thể nói chuyện sau mà, được không?"
Muốn đi là đi? Nằm mơ.
Ả có vẻ không bỏ qua dễ dàng, sắc mặt trở nên hung dữ hơn nhiều: "Không mách lẻo? Còn muốn ta bỏ qua? Ngươi mơ à? Ta còn lâu mới tin cô."
"Đúng thế. Cô đang bắt nạt Minh Nhi của chúng tôi." Vĩ Lam đang bên cạnh cũng lên tiếng.
A Phiến chợt đề nghị: "Mối thù này phải trả, Minh Nhi. Nếu cô nhân từ quá, cô ta không xem những cung nữ lâu năm như chúng ta ra gì đâu."
"Các cô yên tâm." Minh Nhi nở nụ cười lạnh nhạt.
Cái điệu cười rùng rợn đó... Khó xử quá. Nàng sắp bị bọn họ đánh sao?
Có cảm giác hơi bất an, bất giác nàng lùi lại về sau:
"Các cô muốn gì? Ta phải làm gì cô mới hài lòng đây?"
Minh Nhi liếc mắt đầy sắc xảo: "Đơn giản thôi. Quỳ xuống."